Lúc đó, các đồng nghiệp cũng lần lượt vào phòng. Mọi người lại bắt đầu thảo luận về bài báo. Khi Tiểu Đặng Die nd da nl e q uu ydo n nhắc đến bóng dáng của người thanh niên kia, quả nhiên có mấy người cảm thấy hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi nhưng cuối cùng họ vẫn không thể nghĩ ra người thanh niên đó là ai.
Chuyện này cũng nhanh chóng trôi qua, Quý Tiểu Đông cũng không muốn nhớ về nó. Cô nghĩ đó là bí mật của cô. Tuy rất vinh dự nhưng cô cảm thấy rất ngượng nếu để người khác biết.
Mấy ngày sau đó, lúc nghỉ trưa, có người ra ngoài dùng cơm, cũng có người mang theo hộp tiện lợi nên dùng cơm xong muốn đi xuống dưới sân tản bộ. Trong phòng làm việc, chỉ còn lại một mình Quý Tiểu Đông.
Ngồi một lúc cô cảm thấy mình cần phải ăn chút gì đó nên lấy đồ ăn vặt dùng cho qua bữa. Dù sao cô cũng có rất nhiều đồ ăn trong ngăn bàn, nếu buổi chiều đói bụng, cô sẽ lấy ra ăn.
Ăn xong, tay cô dính đầy dầu mỡ. Đang muốn đi rửa tay, cô chợt phát hiện mình chưa tưới nước cây Tiên Nhân Chưởng. Trong chậu, đất thiếu nước, khô cằn tạo thành nhiều vết nứt. Thấy vậy, cô mới nhớ ra là đã hơn một tuần cô chưa có tưới nước cho cây này.
Quý Tiểu Đông nghĩ dù sao mình cũng phải đi rửa tay, tiện thể mình cũng đi lấy nước để tưới cây luôn. Nhưng mà lấy cái gì để tưới nước đây? Cô mới vừa rót ly nước để trên bàn, nếu đổ đi thì quá lãng phí, còn nếu lấy ly của đồng nghiệp mà chưa xin phép thì cũng không được tốt lắm.
Đang chần chờ suy nghĩ, cô nhớ là có rất nhiều ly giấy ở phòng khách. Cô nghĩ những cái ly này chỉ để tiếp khách nên nếu cô lấy một cái chắc cũng không sao.
Quý Tiểu Đông lấy một cái ly giấy bên cạnh bình lọc nước. Sau đó, cô tiếp tục đi vào phòng vệ sinh để rửa tay, rồi lấy hơn nửa ly nước. Lúc quay về, cô nghĩ mình thật ngốc, đáng lý ra cô chỉ cần cầm ly rót nước từ máy lọc nước rồi trở về tưới hoa luôn chứ đâu cần phải chạy vào phòng vệ sinh để lấy nước.
Nghĩ vậy, cô tự vỗ vào đầu mình, trách mình thật ngốc. Nhưng vào thời điểm cô vừa mới từ cửa chính phòng vệ sinh bước ra, cô không chú ý có một vũng nước dưới đất nên dẫm lên và bị trượt ngã. Vì không kịp giữ thăng bằng nên chiếc ly trong tay cô cũng bay tự do trong không trung.
Trong nháy mắt, Quý Tiểu Đông bị ngã về phía sau, bỗng cô vui mừng khi thấy một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.
Anh ta là ai? Khi anh ta thấy mình ngã, không biết anh ta có đỡ mình không? Nếu như không, chắc chắn mình sẽ bị té thật đau…..
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Tiểu Đông nghĩ ra rất nhiều câu hỏi trong đầu. Cô lại vô tình nhìn thấy cái ly đang trong tay mình bay về phía người đàn ông kia, nước hắt vào mặt anh ta. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông kia, Quý Tiểu Đông nhắm chặt hai mắt lại, bởi vì cô biết chắc chắn mình sẽ không tránh khỏi đau đớn.
Rầm! Tư thế Quý Tiểu Đông té ngã cực kỳ tệ hại, chân và tay dang rộng ra, hơn nữa sau ót cũng bị đập xuống sàn nhà được lát bằng gạch men. Thật đau đớn.