Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 21: Không muốn sống ở nơi đầy rắn độc




Người vui mừng nhất chính là Quý Tiểu Đông vì cô vốn nghĩ mình có thể nói dối để lừa gạt quản lý Dương. Nhưng không ngờ cô ta không những nghi ngờ cô mà còn chủ động đến phòng làm việc khiến mọi người suýt chút nữa trở tay không kịp. Theo lời tổ trưởng Lưu nói, cô nhanh chóng sẽ bị quản lý Dương phát hiện ra thôi. Thật ra bây giờ cô ta cũng phát hiện rằng cô lừa gạt cô ấy rồi, nhưng vì cô ta đang muốn cô làm gian tế (ý là trà trộn vào phòng làm việc để nghe ngóng tình hình ấy), nên chưa nói gì đến cô. Hiện tại Quý Tiểu Đông đang cảm thấy day dứt không nguôi vì lúc trước cô nghi ngờ lời khuyên của các đồng nghiệp ở đây. 

Dù sao biết còn hơn là không biết, đã biết lỗi rồi thì phải sửa lỗi, nên Quý Tiểu Đông chuẩn bị đấu tranh với quản lý Dương để bảo vệ chính mình cũng như bảo vệ tổ trưởng Lưu và các đồng nghiệp khác trong phòng. 

Vào buổi tối nọ, sau khi ăn cơm xong, Quý Tiểu Đông đang đi về nhà, đột nhiên điện thoại cô vang lên, thì ra chính là anh trai cô Quý Tiểu Kim gọi tới. 

"Em gái ăn cơm chưa?"

Vừa nghe giọng anh trai mình, Quý Tiểu Đông cảm thấy thật gần gũi, tâm tình của cô cũng vui hẳn lên. Vì vậy cô dịu dàng nói: "Anh à, em ăn rồi, em đang trên đường về nhà. Còn anh, anh ăn cơm chưa?"

"Anh cũng ăn rồi. À, công việc mới của em như thế nào?"

"Dạ rất tốt, các đồng nghiệp cũng rất hoà nhã. Mặc dù họ đều là người bản xứ, nhưng họ đối xử rất tốt với một người vốn từ nơi khác đến như em đây. Bây giờ em dần dần thích ứng được với môi trường làm việc ở đây rồi."

"Vậy thì tốt rồi, có thể thích ứng là tốt rồi. Đúng rồi, mẹ muốn nói chuyện với em, em chờ một chút."

"Dạ, được."

Điện thoại bên kia im lặng chừng hai giây, sau đó một giọng nói trầm thấp của một phụ nữ trung niên vang lên: "Tiểu Thương à?"

"Dạ, con đây, mẹ khoẻ không?"

"Mẹ khoẻ vô cùng. Bây giờ các con đều đã trưởng thành rồi, mẹ không còn lo lằng điều gì nữa. Hiện tại, mỗi ngày mẹ ăn no rồi sang nhà bác hai và bác tư nói chuyện phiếm. À, đúng rồi, mẹ nghe nói con đã tìm được việc làm mới? Công việc thế nào con?"

"Con cũng làm được gần một tháng rồi. So với công ty cũ con từng làm thì công ty này rất lớn lại có chế độ và phúc lợi xã hội không tồi. Nhưng chủ yếu là các đồng nghiệp ở đây đối xử rất tốt với con. Mẹ thường nói con là đứa rất vô tâm, thế nhưng những đồng nghiệp này không vô tâm với con. Mọi người chỉ cần hoàn thành xong công việc được giao, mà không cần phải ăn hiếp người mới để thể hiện mình."

"Vậy thì tốt, thật ra con làm việc ở công ty cũ trong thành phố này không phải đang rất tốt sao? Mà công việc ở trường học lại đúng ngành học của con, vì sao con lại không làm? "

Dĩ nhiên Quý Tiểu Đông không dám nói nguyên nhân thật sự cô muốn nghỉ việc với mẹ mình rồi, nên cô mượn cớ để nói tránh đi: "Thì cũng vì con không chịu nổi sự quan liêu (ý là lạm dụng quyền lực của mình để ra lệnh cấp dưới thi hành) nặng nề của công ty. Với lại, từ lâu con mơ ước được đi ra khỏi thành phố một chuyến. Vì thành phố chúng ta quá nhỏ nên con phải tìm đến một thành phố lớn hơn để rèn luyện mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn."

"Con muốn rèn luyện cái gì? Con nghĩ con vẫn còn nhỏ lắm sao? Hai mươi mấy tuổi rồi mà con phải bôn ba đến một nơi ở mới, một hoàn cảnh mới. Hơn nữa, lại không có ai ở bên cạnh, sẽ rất cực khổ đó. À, mẹ nghe Tiểu Kim nói rằng ở đồn công an có tuyển thư ký, hay là con trở về đây làm việc đi, vừa gần nhà lại có công việc ổn định, dù sao vẫn tốt hơn là con phải tới một nơi khác làm công cực khổ."

"Mẹ à, nếu con muốn tìm việc gần nhà, thì năm đó Die nd da nl e q uu ydo ncon đã nghe lời mẹ chọn trường đại học sư phạm, học xong rồi ra làm cô giáo rồi. Nhưng đó không phải ngành con yêu thích, con thích ra ngoài làm việc, con không thích cứ chui rúc ở nơi đầy rắn độc đó."