Quản lý Dương dịu dàng hỏi: “Sao rồi? Em no chưa?”
“Dạ no rồi, thậm chí em cảm thấy no căng bụng rồi.”
“Không ngờ em gầy vậy mà có thể ăn nhiều đến thế. Nhưng mà chủ yếu là vui vẻ.
À, đúng rồi, chị có hẹn cùng người bạn đi dạo phố, cho nên không thể đưa em về được, em tự mình về đi nhé.”
Quý Tiểu Đông mỉm cười tỏ ý
đã hiểu: “Không sao, em ngồi xe buýt về cũng được, ở đây có tuyến xe buýt trực tiếp đi ngang qua chỗ em ở.”
“Vậy được rồi. À, em đang ở nhà trọ à?”
“Em thuê nhà, ở chung với người khác.”
Trước khi đi, quản lý Dương vẫn không quên mục đích của chuyến đi hôm nay. Vì vậy cô ta lại dặn dò lần nữa: “Ừ, nếu em nghe lời chị, làm tốt mọi việc chị giao, thì em cũng có thể đổi một căn phòng lớn. Được rồi, chị đi
đến chỗ hẹn đây, chị tính tiền trước, rồi sau đó mới đến chỗ hẹn. Em có
thể ngồi lại đây thêm một chút cũng được.”
“Dạ, hẹn gặp lại quản lý Dương.”
“Hẹn gặp lại”
Quản lý Dương chưa rời khỏi quán ăn ngay mà cô ta vào toilet để trang điểm
lại một chút. Lúc trang điểm xong lại nhận được điện thoại của người
bạn, cô ta tiến lên phía trước mở miệng oán trách nói: “Được rồi, Đừng
vội. Cậu không biết tớ mới vừa dùng cơm với một người đáng chán, tớ
không có tâm trạng ăn uống gì mà cô ta lại ăn uống say sưa, ngon lành.
Thật là chán nản. Được rồi, tớ lập tức tới ngay, đợi tớ thêm năm phút
nữa nhé.”
Quý Tiểu Đông đáng thương vẫn ngồi nghỉ ngơi ở chỗ cũ,
cô không để ý đến lời của quản lý Dương mà ngược lại trong lòng cô cảm
thấy tràn đầy nghi hoặc. Vì nếu như tổ trưởng Lưu nói đúng, thì tại sao
hôm nay quản lý Dương không có ý trêu đùa cô mà còn mời cô dùng cơm, lại còn tặng nước hoa cho cô. Chẳng lẽ tổ trưởng Lưu lừa gạt cô sao?
Quý Tiểu Đông cảm thấy rất mơ hồ, nhưng lúc này cô nghĩ cô phải thật sự
tỉnh táo, vì cô không biết mình nên tin tưởng vào ai, hay là cả hai
người tổ trưởng Lưu và quản lý Dương đều vì lợi ích của họ mà thôi, thật sự không nên tin ai?
Ngày thứ hai, cô vừa vào phòng làm việc,
các đồng nghiệp quan tâm vây quanh cô hỏi thăm tình huống ăn cơm cùng
với quản lý Dương. Quý Tiểu Đông vốn định giấu giếm không nói cho ai
biết, nhưng vừa nhìn thấy mọi người chân thành cười nói, cô lại quên
cảnh giác, còn kể chuyện xảy ra tối hôm đó cho các đồng nghiệp biết. ,
,..Dĩ nhiên, cô không kể chuyện Tổng Giám Đốc chính là bạn trai của quản lý Dương.
Tiểu Nguyễn nghe xong Quý Tiểu Đông kể xong, sau đó
cô ấy thể hiện ra dáng vẻ như có điều suy nghĩ, cô ấy trầm mặc một chút, sau đó nghiêng đầu hỏi tổ trưởng Lưu: “Chị nghĩ rốt cuộc lần này Nữ Ma
Đầu muốn gì?”
Tổ trưởng Lưu không trả lời vấn đề của cô ấy, mà
ngẩng đầu nhìn Quý Tiểu Đông nói: “Tiểu Quý, không biết em đã từng nghe
câu ‘ cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn ’ (nghĩa là ăn của người
ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.) Bây giờ ăn cũng ăn
rồi, nhận cũng nhận rồi. Về sau nếu như cô ta sai em làm bất cứ việc gì, chỉ sợ em không thể nào cự tuyệt cô ấy được nữa.”
“Thôi đi, Tiểu Quý hiền lành như thế cũng không thể từ chối Nữ ma Đầu được đâu.” Đồng nghiệp Tiểu Đặng nói xen vào.
“Được rồi, Tiểu Quý, nếu chuyện đã vậy, giờ em có hối hận thì cũng vô ích.
Bây giờ em nhất định phải giả bộ nghe lời cô ta, em càng nghe lời cô ta
thì cô ta lại càng tin tưởng em. Đến lúc đó, em sẽ thấy Nữ Ma Đầu lộ ra
bộ mặt thật của cô ta.” Truy?n ch?
“Dạ được.”
Lúc này, điện thoại trên bàn của tổ trưởng Lưu đột nhiên vang lên, cắt đứt
cuộc nói chuyện của mọi người. Tổ trưởng Lưu đoán được chính là điện
thoại của quản lý Dương gọi đến, cô vội vã ra dấu ý bảo mọi người im
lặng, sau đó nhanh chóng nhận điện thoại chào hỏi, nói: “Chào buổi sáng, quản lý Dương.”