Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 172: Những ký ức đau đớn mà ấm áp (toàn văn hoàn)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Lại nói về Lương Thu, sau khi Quý Tiểu Đông rời khỏi tập đoàn Thái Tử, không lâu sau anh cũng xin từ chức. Dù sao, anh cũng không thể sống cả đời ở đó, anh còn có chuyện làm ăn của chính mình, hơn nữa người quan trọng nhất đã bỏ đi thì anh còn ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì.

Điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và vui mừng chính là sự kiện to lớn của công ty được tổ chức sau đó mấy ngày ở Thâm thủy cảng. Hoàng Phủ Chính đã tổ chức đại hội lớn để thông báo đến toàn công ty, công bố mọi chuyện cho toàn thể nhân viên biết sự thật thậm chí anh còn bổ sung nói rõ Quý Tiểu Đông đã từng tham gia điều tra trong vụ mất trộm và vụ án lấy cắp tác phẩm. Hành động lần này của anh đã gây nên đợt sóng lớn mênh mông trong tập đoàn Thái Tử.

Phần lớn nhân viên đều muốn mở rộng tầm mắt, bọn họ cũng từng nghe nói về mối quan hệ giữa Quý Tiểu Đông và tổng giám đốc rồi. Mà bây giờ đột nhiên Quý Tiểu Đông rời khỏi đây không có tin tức gì khiến bọn họ cũng cảm thấy tò mò. 

Rõ ràng Lương Thu nhớ tới vẻ mặt Hoàng Phủ Chính lúc ấy, anh ngồi giữa sân khấu trên lễ đường, qua hơn nửa giờ mới tự thuật xong tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Lễ đường lặng lẽ, không ai mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi anh đứng lên xung phong vỗ tay, nhất thời những người khác cũng cảm động vỗ tay biểu thị thông cảm.

"Cảm ơn mọi người. Thực ra tôi cũng không biết mình nên làm thế nào nên mới phải trơ mắt mất đi Tiểu Đông. Đối với chuyện này, tôi khẩn cầu các vị, nếu như ai có thể liên lạc với cô ấy, nhất định phải nói cho tôi cách liên lạc với cô ấy. Tôi hy vọng có thể có cơ hội nói tạm biệt cô ấy một lần, cho dù không còn cơ hội nắm tay nhưng tôi vẫn còn nợ cô ấy một lời xin lỗi. Tôi xin nhờ mọi người giúp đỡ."

Nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đứng trên đài cúi mình khom lưng thật sâu chào tất cả mọi người, trên mặt anh ẩn hiện nét nhớ nhung và nồng đậm chua xót thì Lương Thu cũng đột nhiên kêu thành tiếng: "Tổng giám đốc, ngài khá lắm. Chúng tôi cũng nhất định sẽ ủng hộ ngài."

Sau khi rời khỏi tập đoàn Thái Tử, Lương Thu vẫn như cũ sẽ thỉnh thoảng hỏi dò tình hình của Quý Tiểu Đông. Đồng thời, sau sự kiện đó, anh và Hoàng Phủ Chính cũng dần thường xuyên lui tới thân thiết hơn trước và cuối cùng cũng trở thành bạn tốt. Hoàng Phủ Chính cũng kể với Lương Thu rằng mình cũng đã từng về quê nhà của Quý Tiểu Đông hỏi thăm tin tức của cô nhưng mẹ Quý nói năng thận trọng. Xem ra Quý Tiểu Đông đã sớm thông báo cho bà biết trước rồi.

Bất luận anh cố gắng thế nào, dù mỗi ngày tới cửa cầu xin, tặng quà, thậm chí còn ở lại đó cả nửa tháng nhưng người nhà họ Quý vẫn không có ý nhượng bộ. Tuy trong lòng sốt ruột nhưng lại không dám bức bách, cuối cùng anh đành bất mãn trở về. Anh luôn kiên trì tìm kiếm, không hề từ bỏ, mỗi cuối tuần viết một phong thư, mỗi tháng tặng một phần lễ vật. Dù biết những việc mình làm như đá chìm biển lớn nhưng anh vẫn làm không biết mệt với nhiều hy vọng trong lòng.

Một năm sau, Lương Thu và đồng nghiệp mới cùng đi du lịch cạnh bờ biển. Trong lúc vô tình, anh phát hiện bóng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,dáng quen thuộc năm nào, Quý Tiểu Đông đang đứng bán hàng nơi quầy lưu niệm gần bờ biển.

Một năm không gặp, rõ ràng cô trở nên đẹp hơn xưa, thân hình hải hoà êm dịu, trên khuôn mặt toả ra ánh hào quang rạng rỡ giống như cô gái nhỏ tràn đầy nét xuân. Lương Thu cũng len lén theo dõi cô, phát hiện cô cùng một người đàn ông sinh sống chung một nhà. Anh nhìn quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết nhưng lại không giống tình nhân hay vợ chồng, bởi vì xưa nay bọn họ chưa từng có những hành động suồng sã hay thân mật bên ngoài.

Sau một thời gian do dự, cuối cùng Lương Thu vẫn đem tin tức này trực tiếp nói với Hoàng Phủ Chính, đây chính là nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Chính lại biết Quý Tiểu Đông buôn bán bên cạnh bờ biển. Mà khi Quý Tiểu Đông còn đang chần chờ rốt cuộc mình có nên lại lần nữa chấp nhận đối phương hay không, Lương Thu lại chủ động hẹn cô và cô cũng đồng ý đến chỗ hẹn.

Lần này gặp Lương Thu, anh đã không còn là chàng trai ngây ngô của năm đó mà chính là một người đàn ông lịch lãm, trầm ổn, Quý Tiểu Đông không thể không phủ nhận một sự thật rằng thời gian chính là liều thuốc tốt nhất giúp con người trưởng thành hơn.

Có thể là bởi vì yêu, lúc này lại được gặp lại nên cảm thấy có chút kinh hãi. Bởi vậy mãi đến tận sau khi đối phương ngồi xuống, Lương Thu mới chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu Đông, em có khỏe không?"

"Em rất khỏe, còn anh?"

"Anh cũng rất khoẻ. Sau khi em rời khỏi tập đoàn Thái Tử không lâu, anh cũng từ chức trở về giúp đỡ chuyện làm ăn trong công ty của ba anh, cũng phát hiện mình thực sự có năng khiếu về thương nghiệp."

Đối phương tự khen bản thân mình khiến không khí cuộc hẹn giữa hai người không còn quá gượng gạo. Quý Tiểu Đông cũng nhẹ nhàng nói: "Ha ha, anh thật rất biết nói đùa. Em thấy hiện tại anh cũng không khác trước mấy, thậm chí trở nên trưởng thành, chín chắn hơn xưa rất nhiều."

"Rất vui khi nghe em nói như vậy, anh thật sự đã thay đổi rồi."

"Hôm nay anh hẹn em ra đây có chuyện gì sao?"

"Anh chỉ muốn biết xem tình hình của em thế nào, bên cạnh đó cũng muốn biết em và A Chính tiến triển ra sao?"

"Không có gì thay đổi, vẫn như cũ."

Lương Thu quyết định hỏi dò: "Có thể nói cho anh biết nguyên nhân vì sao em không chấp nhận anh ta không?"

"Em không biết, có thể là em không còn tin tưởng vào anh ấy. Lần trước khi bị trúng độc, em không biết mình có khả năng lại chịu đựng thêm được nữa hay không."

"Anh ấy sẽ không như vậy lần nữa đâu. Em biết không, sau khi em rời khỏi tập đoàn Thái Tử, không lâu sau trước toàn thể nhân viên của tập đoàn Thái Tử, anh ấy đã công khai mối quan hệ của hai người, hơn nữa còn đem chuyện em từng chịu oan ức cùng vụ án mất trộm, cả việc lấy cắp tác phẩm tuyên bố ra ngoài. Tuy rằng anh ấy hành động hơi muộn nhưng anh tin anh ấy đã thật sự hối hận rồi. Anh ấy đã dùng hành động biểu thị sự hối hận của mình cũng như lại một lần nữa quyết tâm theo đuổi em."

"Lúc đó anh ấy nói thế nào?"

"Anh ấy nói sở dĩ anh ta để em gánh tội hết lần này đến lần khác là bởi vì anh ấy thật sự coi em là bạn gái của mình. Dưới cái nhìn của anh ta, bạn gái là người nên đồng cảm và trợ giúp mình bảo vệ danh dự cho công ty. Mà nếu đứng ở góc độ cá nhân, anh ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Dương Mỹ Lệ, không muốn làm cho cô ấy mất thể diện. Bởi vậy cuối cùng anh ta lựa chọn phương thức để em chịu oan ức thay cho danh dự của công ty và thể diện của Dương Mỹ Lệ."

Ánh mắt của Quý Tiểu Đông phiêu lãng đến miền cực xa, cô có chút u buồn mở miệng nói: "Vậy cũng được nhưng điều em không thể chấp nhận là anh ấy không muốn xem em như người thân, xưa nay anh ấy chưa từng nghĩ đến việc muốn kết hôn với em."

"Điều này anh cũng không rõ lắm nhưng anh nghĩ đó là căn bệnh chung của những người giàu có. Nói thí dụ như trong lúc vô tình em nghe thấy một người xa lạ nói rằng anh ta đi Nam Phi mua một viên kim cương. Vậy sau khi nghe xong, em nhất định sẽ cảm thấy anh ta đang khoe mẽ và tỏ ra chán ghét. Thế nhưng dưới cái nhìn của anh ta, anh ta căn bản cũng không có ý này, anh ta chỉ đơn giản như mình vừa mới phát hiện một nhà hàng mới như thế."

"Ý anh nói là em quá nhạy cảm sao?"

"Em nhạy cảm là bởi vì em quan tâm, cho nên mới phải tỉ mỉ cân nhắc mỗi một câu nói của anh ta, suy nghĩ từng chuyện anh ta làm. Đương nhiên em sẽ không sai, mà anh ta không tin tưởng em thì anh ta cũng không đúng. Anh nghĩ chuyện lúc trước chỉ là do anh ấy vô ý mà thôi."

"Có lẽ là vậy. Thực ra em cũng biết anh ấy rất yêu em, bởi vì lúc bị bắt cóc trong kho hàng, Dương Mỹ Lệ đã nói dối với anh ấy rằng chỉ mời em đến làm khách. Vì lúc đó em bị nhét khăn vào miệng nên cũng không có cách nào mở miệng giải thích. Khi biết anh ấy không ghét bỏ em, em đã nghĩ thực ra anh ấy cũng là một người đàn ông tốt, chỉ là anh ấy chưa thể giải quyết ổn thoả vài chuyện mà thôi."

Nghe Quý Tiểu Đông nói xong, trong lòng Lương Thu thoáng rung động thật sâu vì người yêu Quý Tiểu Đông thâm trầm sâu sắc vốn không phải chỉ có mình anh. Sau một lúc lâu, anh lại mở miệng nói: "Em có thể nghĩ thông suốt như vậy, anh thật sự cảm thấy rất vui bởi vì không phải người đàn ông nào cũng có thể rộng lượng như vậy. Ngược lại, có câu nói “nhân vô hoàn nhân” (ý nói con người không ai có thể hoàn mỹ cả) anh ta cũng có ưu điểm nhưng cũng có khuyết điểm. Quan trọng nhất chính là phải xem ưu điểm nào hấp dẫn em nhất, mà khuyết điểm nào có thể trở thành vết thương trí mạng trong lòng mỗi người."

"Em cũng không biết. Từ khi anh ấy lại xuất hiện trước mặt em thì em vẫn không muốn quay về với anh ấy, đến giờ vẫn chưa có một đáp án chính xác."

"Không quan trọng lắm, chuyện này là chuyện trọng đại, vẫn nên suy nghĩ kỹ trước khi ra quyết định."

Nhìn thấy chàng trai này đã thay đổi không ít, Quý Tiểu Đông giống như là một người chị quan tâm hỏi: "Ừm, em hiểu rồi. Tiểu Lương, anh thế nào? Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có người yêu sao? "

"Vẫn chưa có, có thể là bởi vì không có duyên chăng? Thực ra bởi vì anh cảm thấy việc tìm em là chuyện quan trọng nên mặc kệ em đi với ai, chỉ cần nhìn thấy em khoác lên người bộ áo cưới lộng lẫy nhất thì lúc đó anh mới cảm thấy yên tâm."

"Sao anh lại ngốc đến vậy?"

Nói đến tình yêu, phảng phất như đó là chuyện rất xa xưa nhưng lại thật giống chuyện mới chỉ vừa xảy ra đây thôi. Lương Thu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,hào phóng nở nụ cười, sảng khoái đáp lại nói: "Anh không ngại mình trả giá, cũng rất tình nguyện làm như thế, hi vọng em đừng cảm thấy anh quấy rầy em."

"Nhưng em hi vọng anh cũng được hạnh phúc."

"Anh rất vui vẻ, thật đấy, đừng tưởng rằng hiện tại anh không còn gì cả, thật ra anh rất hài lòng. Mỗi ngày anh đều ngủ rất ngon, trước giờ anh làm việc gì cũng không muốn ai báo đáp lại mình."

Quý Tiểu Đông đột nhiên trầm mặc, tại sao Lương Thu có thể làm được mọi chuyện mà không cần ai báo đáp lại điều gì còn mình lại không thể bao dung hơn với Hoàng Phủ Chính nhiều hơn một chút đây?

Hai người lại trò chuyện một chút, chỉ bàn về cuộc sống của chính mình trong thời gian qua. Mãi đến tận khi sắp chia tay, Lương Thu mới nhận ra đã đến lúc mình phải tạm biệt Quý Tiểu Đông.

"Tiểu Đông, em biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày hôm nay? Ngày 25 tháng 1 nha, có gì đặc biệt sao?"

"Ngày hôm nay cũng không đặc biệt, ngày mai mới là ngày đặc biệt."

"Ngày mai? Anh biết …. "

Khắp khuôn mặt Lương Thu tràn đầy vẻ nhu tình và thương tiếc, anh mỉm cười trả lời: "Đúng, anh biết. Tiểu Đông, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ tới sinh nhật em."

"Chỉ cần quan tâm thì không gì có không nhớ được. Ngày mai là ngày quan trọng, anh nghĩ em muốn cùng người khác chúc mừng sinh nhật. Vì vậy, hôm nay anh chúc mừng em trước, hi vọng em luôn hạnh phúc vui vẻ."

Lời của đối phương khiến Quý Tiểu Đông đột nhiên xúc động muốn khóc. Về mặt tình cảm, Lương Thu bao dung rộng rãi chúc phúc khiến cô cảm thấy mình thật ích kỷ, hẹp hòi.

"Em sẽ hạnh phúc, anh cũng như thế nha."

"Ừm, chúng ta đều phải hạnh phúc, hạnh phúc suốt đời."

Quý Tiểu Đông cười khẽ phất tay nói tạm biệt, lúc cô xoay người chợt có giọt nước mắt rơi xuống.

Lương Thu có thể yêu sâu đậm không cần đối phương đáp trả khiến cô thật sự cảm thấy hổ thẹn. Cô thật sự cần phải cố gắng rèn luyện. Nếu thật sự đã yêu thì cũng không cần thù lao hay trả giá, không nên tính toán ai yêu trước, ai yêu sau như vậy. Chỉ cần trong lòng của đối phương vẫn có mình, cho dù yêu đến có ngây ngốc, vậy đó cũng là việc đáng vui mừng. Nghĩ tới đây, Quý Tiểu Đông đột nhiên có quyết định, cô lại muốn cho người đàn ông không biết yêu kia một cơ hội.

Cô cảm thấy trên đôi chân mình tràn ngập sức mạnh, cũng tin chắc mỗi một bước chân mình đi đều sẽ cách hạnh phúc không xa. Cô sẽ bước từng bước một cho đến khi tiến đến hạnh phúc mới thôi.

Vì cô muốn hạnh phúc, mãi đến tận vĩnh viễn...

Hoàn.