Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 160: Dũng khí




Edit: Sóc Là Ta -

Trước khi rơi vào hôn mê, Hoàng Phủ Chính giống như nghe thoang thoảng tiếng còi cảnh sát rít gào càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Quá tốt rồi. Anh âu yếm công chúa trong lòng mình, rốt cuộc anh cũng cứu được cô bạn gái đậu phụ to lớn nhất.

Bốn mươi tám giờ sau.

Hoàng Phủ Chính vừa khôi phục thần trí, anh muốn mở mắt ra nhưng giống như không thể được, không có sức lực, lại có cảm giác đau đớn từng trận. Mà loại đau đớn kia giống như là có ai dùng dao cố tình đâm vào vết sẹo nơi yết hầu của anh. Còn có cảm giác giống như mình đang sống sờ sờ mà xương và bắp thịt bị đứt lìa, ngay khi anh nhíu mày muốn chống cự những đau đớn kia thì anh đột nhiên hơi dùng sức, trước mắt là một mảnh sáng rực.

Hoàng Phủ Toàn với khuôn mặt xám trắng xuất hiện trước mặt anh, chỉ cách con mắt của anh có chừng nửa mét.

"A Chính, con tỉnh rồi? Hiện tại có cảm giác thế nào?"

"Con…. "

Hoàng Phủ Chính phát hiện cổ họng rất khô, khô giống như kẻ khát nước đi trong sa mạc. Vì vậy, anh liền nhỏ giọng mở miệng nói: "Nước…"

"Há, anh ấy muốn uống nước."

Thư ký Cung không biết nên vui hay,buồn, anh ta bưng một ly nước đến.

"Nước đây, nước đây."

Uống hết ly nước, Hoàng Phủ Chính mới có cảm giác sức lực mình dường như hồi phục, chỉ là những vết thương lan toả khắp thân thể khiến anh không mấy dễ chịu. Bất luận anh động tác thật nhỏ nào cũng đều sẽ bị đau đớn, cảm giác này thật giống như chính mình đang bị bọc lại, xương cốt toàn thân không có một chỗ là hoàn chỉnh.

"Ba, sao ba lại ở chỗ này?"

"Con bị thương, vì vậy đương nhiên ba phải đến ở đây cùng con. Con còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

"Con bị thương sao? À đúng, Tiểu Quý đâu? Cô ấy thế nào rồi?"

Vốn là đang nằm trên giường không thể động đậy, đột nhiên Hoàng Phủ Chính nhổm người ngồi lên, điều này khiến Hoàng Phủ Toàn sợ hãi. Thấy thế, thư ký Cung cũng liền đưa qua một cái gối đặt ở phía sau lưng anh, để anh có thể thoải mái dựa vào, sau đó mới mở miệng đáp: "Phòng bệnh của cô ấy cách nơi này không xa, hiện tại còn đang hôn mê. Có điều bác sĩ nói cô ấy tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại."

"Có thật không? Mau đưa tôi đi thăm cô ấy."

"Tổng giám đốc, toàn thân anh có rất nhiều chỗ bị trọng thương, chỉ cần động đậy sẽ dẫn tới rách vết thương. Ngoài ra, nội thương càng nhiều hơn, bác sĩ sẽ không đồng ý cho anh xuống giường."

"Tôi đã quyết định rồi, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản, hiện tại tôi nhất định phải đi thăm cô ấy."

Hoàng Phủ Toàn nghiêm túc cảnh cáo nói: "Con trai, ba cũng nói thật cho con biết, ba nói con không được phép đi. Nếu con dám làm xằng bậy thì ba liền lập tức kêu bác sĩ cho con uống thuốc an thần."

"Tại sao ba có thể làm như vậy?"

"Đương nhiên ba có thể làm như vậy. Được rồi, mau nằm xuống. Ba ở lại một chút hỏi bác sĩ rốt cuộc là ông ấy có thể đẩy con đến thăm cô ấy hay là đẩy cô ấy đến thăm con đây."

Hoàng Phủ Chính vẫn còn tiếp tục giận hờn, còn thư ký Cung ở bên cạnh hỗ trợ khuyên can nói: "Chỉ muốn hai người đều không có chuyện gì thôi, sau đó cơ hội gặp mặt còn nhiều lắm đấy, lúc này đừng vội."

"Bên kia có ai chăm sóc Tiểu Quý không?"

"Có. Các đồng nghiệp trong bộ phận hành chính cứ cách bốn tiếng sẽ sắp xếp một người đến thay phiên chăm sóc cô ấy. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì đồng nghiệp sẽ lập tức gọi điện thoại cho chúng ta biết."

"Ừ, vậy cũng tốt."

"A Chính, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không nói với ba?"

Nghe xong lời chỉ trích của ba mình, Hoàng Phủ Chính đột nhiên nhớ tới Dương Mỹ Lệ đã từng nói, bây giờ nghĩ lại cũng rất có lý. Anh liền cười khổ trả lời: "Vì con quá tự tin về chính mình, coi một mình có thể lấy một địch mười thậm chí lấy một địch một trăm và cũng vì đã quá tin tưởng Mỹ Lệ mà luôn cảm thấy cô ấy không đến mức quá xấu nên đã quá chủ quan. Đúng rồi, hiện tại Mỹ Lệ thế nào rồi?"

"Cô ấy cũng sớm tỉnh rồi, thân thể không có chuyện gì nhưng nơi này có thể sẽ có chút vấn đề." Hoàng Phủ Toàn vừa nói vừa dùng tay chỉ vào huyệt thái dương của chính mình.

"Cô ấy …. điên rồi?"

"Tạm thời là như vậy, lúc tốt lúc kém, có lúc ngay cả bác Dương, cô ấy cũng không nhận ra, có lúc vừa nhìn ba thì lại liên tục quỳ xuống xin lỗi."

"Vậy ba làm sao biết chuyện này? Trước khi con bị ngất đi, cũng có nghe thoang thoáng giống như tiếng còi cảnh sát. Là ai báo cảnh sát?"

Thư ký Cung giơ tay đáp: "Là tôi. Lúc anh đi cứu thư ký Quý, sau đó tôi nhìn thấy phong thư chuyển phát  nhanh, chữ viết phía trên khiến tôi nghĩ đó là nét chữ của phụ nữ. Hơn nữa tôi cũng đã từng nghe nói về ân oán giữa quản lý Dương và thư ký Quý rồi nên tôi nghĩ chắc sẽ có liên quan đến chuyện này. Sau khi anh đi không lâu, tôi cũng lén lút đi theo phía sau nhưng vì sợ bọn cướp phát hiện, tôi chỉ lảng vảng ở bến tàu để quan sát kỹ. Sau khi xác định không có ai đứng ngoài canh thì mới dám chậm rãi tới gần, lại phát hiện bên trong có quá nhiều bọn cướp, tôi cũng không dám liều mạng, không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài lén lút báo cảnh sát và chờ cảnh sát đến rồi lại tính tiếp."

"Hóa ra là cậu. Thực ra cậu làm như vậy rất đúng, vừa bảo vệ chính mình lại có thể cứu được chúng tôi."

"Tôi ở bên ngoài nghe thấy quản lý Dương muốn ép hai người uống thuốc độc. Vì vậy, tôi đã nói với cảnh sát rằng có thể sẽ có người trúng độc rắn. Bởi thế xe cảnh sát vừa đến thì xe cứu thương cũng gần như đến theo."

Hoàng Phủ Chính không nói gì nữa, chẳng qua anh đang nhịn đau đớn cố gắng đưa tay phải ra. Mà thư ký Cung dường như cũng hiểu rõ ý của anh, cũng đưa tay phải ra nhẹ nhàng nắm lấy tay anh một hồi.

Ở một phòng bệnh khác, Quý Tiểu Đông cũng đã sớm tỉnh lại, thân thể cũng không gì đáng lo. Dưới sự kiên trì của cô,,người phụ trách chăm sóc cô - Tiểu Trần cũng không thể làm gì khác hơn là giấu tin tức  đi.

"Tiểu Trần, tớ đói bụng, cậu có thể giúp tớ đi mua một bát cháo?"

"Đương nhiên là có thể rồi nhưng tớ phải đi hỏi bác sĩ rằng cậu có thể ăn loại cháo gì. Bởi vì dạ dày vừa mới thoát khỏi nọc độc nên tớ sợ thức ăn sẽ khiến cậu khó chịu."

Quý Tiểu Đông mỉm cười vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tiểu Trần, vạn phần cảm động nói: "Cậu thực sự tỉ mỉ, vậy phiền cậu giúp tớ đi hỏi bác sĩ một câu."

"Được, cậu ở đây chờ tớ, tớ sẽ mau chóng đi xong trở về."

"Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì, đó là nhiệm vụ của tớ."

Tiểu Trần mới vừa rời đi không lâu thì Quý Tiểu Đông cũng liền động đậy thân thể có chút đau đớn của mình. Cô bước thử xuống giường để hoạt động một chút gân cốt, xác định hành động vẫn thuận tiện, sau đó cầm lấy túi xách yên lặng rời khỏi bệnh viện.

Cô trở lại nhà trọ đơn giản thu dọn một hồi, cũng mang đi một chút giấy tờ tuỳ thân, rồi lại mang thêm một số vật bên người và một quyển sách, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, Tiểu Trần hối hận lập tức chạy đến chỗ Hoàng Phủ Chính báo cáo tình hình. Quý Tiểu Đông đã cố ý muốn rời khỏi đây, bởi vậy dù anh có phái người đi khắp nơi tìm kiếm, thậm chí cũng đã tìm những nơi cô thường lui tới nhưng vẫn tay không trở về.

Thực ra Quý Tiểu Đông cũng không có đi xa, hơn nữa cô còn gặp được người quen.

Lúc cô dự định mang theo hành lý đơn giản chuẩn bị tạm thời rời xa thành phố này thì cô đi ngang qua một quảng trường nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh một ca sĩ lang thang. Anh tự đàn tự hát, vốn cũng không tính dừng bước lại thì cô đột nhiên nghe được giai điệu quen thuộc. Đó chính là ca khúc cô cực kỳ yêu thích “Dũng khí”.