Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 157: Em yêu anh sao? (phần bốn)




Edit: Sóc Là Ta

"Em lại còn có thể ở nơi này nói chuyện viễn vông?"

Dương Mỹ Lệ dù bận nhưng vẫn ung dung dùng tay buộc lại mái tóc vốn tỉ mỉ của mình lại, tràn đầy tự tin nói: "Không phải sao? A Chính, em quá hiểu anh. Bởi vì anh không thể yêu em được nên anh cũng đã nhiều lần nhân nhượng cho những hành động sai trái của em trong công ty. Từ chuyện lần trước, khi em hãm hại Tiểu Quý thì em cũng đã biết rồi. Hơn nữa lần này em trộm tác phẩm của người khác, chuyện nghiêm trọng như vậy mà anh cũng không báo công an, chỉ đuổi việc em mà thôi. Lẽ nào anh dám nói anh không phải do cảm thấy trong lòng hổ thẹn nên mới làm vậy?"

"Chính xác là anh cũng muốn dùng cách nào đó để không muốn em bồi thường. Thế nhưng việc này cũng không có nghĩa là anh có chút gì đó thích em."

Đứng xa khoảng cách cỡ mấy mét, Quý Tiểu Đông vẫn nghe được rõ ràng lời Hoàng Phủ Chính nói. Cô vốn cho rằng Hoàng Phủ Chính sẽ mạnh mẽ đưa ra lời phản bác nhưng thật ngoài ý muốn của cô, anh lại thừa nhận. Rốt cuộc, anh hết lòng khoan dung chỉ bởi vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng sao?

"Anh không yêu em cũng không sao nhưng hiện tại anh vẫn sẽ yêu cô ấy sao?"

"Có yêu cô ấy hay không là chuyện của anh. Anh cảnh cáo em, nếu như lời em vừa nói đều là sự thật thì anh nhất định sẽ khiến em nợ máu trả bằng máu."

"Anh muốn làm gì em? Chỉ bằng bộ dáng này, anh nghĩ sẽ cứu được cô ấy sao? Ha ha, biết như thế thì đêm qua em nên quay video lại để anh thưởng thức những màn đặc sắc sống động của cô ấy rồi."

"Em đúng là một người phụ nữ ác độc, anh ước gì chưa hề quen biết em."

Dương Mỹ Lệ cũng tàn nhẫn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nói: "Nếu như có thể, em cũng tình nguyện chưa từng quen biết anh. Chính là bởi vì có anh, còn có người phụ nữ đê tiện này nên người ta chỉ còn thấy vầng sáng hào quang chung quanh cô ấy mà thôi. Nếu như em không chiếm được anh thì em sẽ tìm đủ mọi cách để tiêu diệt anh."

"Em điên rồi, em hoàn toàn là một người điên."

"Lần này là cơ hội cuối cùng của anh, tóm lại anh có đồng ý kết hôn với em hay không?"

Tuy rằng trong lòng sớm thầm nhủ rằng: không muốn, thế nhưng trong tình huống như vậy, một khi đắc tội với người phụ nữ điên này thì cũng không có bất kỳ chỗ nào tốt. Hơn nữa còn có khả năng vì mình mà lại khiến Quý Tiểu Đông càng bị tổn thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa nghĩ tới Quý Tiểu Đông, nghĩ đến người yêu vô tội, viền mắt Hoàng Phủ Chính lập tức tuôn ra một tầng hơi nước. Anh ngẩng đầu lên nhìn sang, phát hiện đôi mắt Quý Tiểu Đông cũng ướt át chăm chú nhìn mình. Biểu hiện như vậy cũng chứng tỏ cô đang sợ hãi, bi thương, cũng có cổ vũ.

"Anh sẽ đồng ý với điều kiện em thả bọn anh trở về an toàn."

"Anh tưởng em là đứa con nít ba tuổi à? Bây giờ anh lập tức theo em về nhà lấy hộ khẩu để làm giấy chứng nhận kết hôn, sau đó em sẽ thả người phụ nữ này."

Quý Tiểu Đông nghe xong, vội vã nghẹn ngào muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Chính không nên đáp ứng. Đột nhiên, Dương Mỹ Lệ lại quay đầu lại đi lên phía trước hướng về phía khuôn mặt nhỏ của cô tàn nhẫn tát vào má cô, đồng thời dùng giọng nói như dao sắc nhọn cảnh cáo nói: "Nếu như cô còn dám nói thêm tiếng nào nữa thì tôi sẽ cắt đứt cổ họng của cô."

Hoàng Phủ Chính vội vã xông lên ngăn chặn hành động của Dương Mỹ Lệ, trên mặt của anh tràn ngập đau lòng, giọng nói có chút run rẩy hỏi: "Thế nào? Có đau hay không?"

Dương Mỹ Lệ bị đụng phải suýt chút nữa ngã xuống đất, may là bên cạnh có một tên cướp đúng lúc đưa tay ra đỡ lấy cô. Cô một mặt tức giận, quay đầu lại nhìn thấy từng luồng từng luồng nước mắt trong suốt không ngừng từ khoé mắt của Quý Tiểu Đông dâng lên, cô đột nhiên lại đắc ý cười nói: "Anh rất đau lòng, đúng không? Xem ra nếu như em không triệt để phá huỷ cô ta thì anh mãi mãi vẫn sẽ nhớ nhung, có đúng hay không?"

"Mỹ Lệ, anh cảnh cáo em không được làm như thế, bằng không anh sẽ khiến em trả giá thật lớn."

"Hừ, em nói rồi, hoặc là anh kết hôn với em, hoặc là hai người đều bị chết dưới tay em. Được rồi, để cho công bằng, em sẽ cho hai người một cơ hội, ngược lại em muốn xem tình cảm hai người sâu đậm bao nhiêu, cảm tình có bao nhiêu động lòng."

Dương Mỹ Lệ ra hiệu cho bọn cướp hai bên nói: "Các anh mau chăm sóc tốt cho hai người bọn họ."

Bọn cướp như hổ như sói vọt tới bên cạnh Hoàng Phủ Chính và Quý Tiểu Đông, muốn bẻ quặt đôi tay họ ra phía sau. Thế nhưng bọn họ cũng hoàn toàn kiêng nể Hoàng Phủ Chính nên chỉ đẩy anh bên tường, những người còn lại đứng ở phía ngoài theo dõi anh, chỉ lo anh sẽ có bất kỳ hành động đột nhiên tập kích nào.

Dương Mỹ Lệ lại đi tới cửa sau, từ phía sau bao cát ôm ra một con thỏ trắng nhỏ. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm không chớp mắt, không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Cô lại đi trở về trong kho hàng tới một cái bàn hư cũ trước, từ túi xách lấy ra một bình nước suối và hai chiếc ly dùng một lần. Đầu tiên là cho chút nước đổ vào ly, sau đó dùng bình nước khoáng lúc nãy để ngã lên trên. Tiếp theo lại từ trong túi xách lấy ra thêm một chiếc bình nhỏ bằng ngón tay, dùng kẹp gắp ra một viên màu đen bỏ vào trong bình. Rất nhanh sau đó, viên thuốc màu đen hoà lẫn vào nước nhưng màu sắc cũng không thay đổi mấy.

"Đây là nọc độc xà lấy từ hắc Mamba bên trong có chứa chất độc tinh tuý nhất. Không cần tôi giới thiệu nhiều, tin chắc mọi người đều biết về độc của nó. Như vậy đi, hiện tại tôi sẽ để chúng ta mở mang kiến thức một chút về uy lực nọc độc của nó."

Dương Mỹ Lệ lại dùng cái kẹp gắp lên nắp bình, sau đó lại đưa đến cho chú thỏ trắng nhỏ vừa khát vừa đói kia. Cô lại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, dùng một cành cây nhỏ chắn ngang miệng của nó, lại không chút lưu tình đổ chất độc thẳng vào miệng nó.

Hầu như chưa đến một giây sau, chú thỏ trắng lúc trước còn uể oải mà đột nhiên cuồng nhảy lên. Bốn chân lập tức duỗi ra, hai chân trước muốn gãi cổ họng của chính mình nhưng chỉ có thể cào rách da, lông cũng rụng xuống rất nhiều, vết máu loang lổ lên nhưng nó vẫn không có ý dừng lại. Nó lại tiếp tục nhảy lên một bên giống như không biết đau đớn cầm lấy cổ họng. Hơn mười giây sau, tứ chi cứng ngắc nó rốt cục ngã xuống đất.

Quý Tiểu Đông không dám tin nhìn diễn biến của thỏ trắng nhỏ đáng yêu kia, đôi mắt to tràn ngập hoảng sợ. Vào mấy giây cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh nhỏ của mình, hai chân trước của nó vẫn cố gắng quẫy đạp như muốn thăm dò, giống như còn muốn gãi cổ họng của chính mình. Cuối cùng vì độc tính quá mạnh nên động tác của nó vĩnh viễn ngừng lại.

"Biết không? Chỉ cần một viên thuốc như thế, chỉ cần mười giọt nọc độc đó thôi cũng sẽ lấy đi tính mạng của một người trưởng thành. Các người có muốn giống như chú thỏ nhỏ kia không? "

Khuôn mặt của tất cả bọn cướp ở đây hoàn toàn trắng bệch, Quý Tiểu Đông cũng bởi vì sợ hãi vạn phần mà bắt đầu co rụt về phía sau. Còn Hoàng Phủ Chính tuy rằng trên mặt vẫn còn duy trì nét bình tĩnh nhưng khi anh nhếch môi mỏng cho thấy được nội tâm cũng đang mâu thuẫn.

Dương Mỹ Lệ lại phân biệt gắp hai viên thuốc bỏ vào hai cái trong ly, thả kẹp xuống, sau đó cô ta lại vỗ tay nói: "Đây là hai ly nước, tôi cố ý chuẩn bị cho đôi uyên ương các người. Nhớ lời tôi đã từng nói, hoặc là người phụ nữ này phải chết, hoặc là hai người cùng chết. Các người hãy quyết định đi."

Quý Tiểu Đông sợ đến nỗi nước mắt rơi như mưa, thậm chí cô ngã rầm một cái, quỳ xuống trước mặt Dương Mỹ Lệ, dùng ánh mắt khổ sở cầu xin.

Hết chương 157.