Edit: Sóc Là Ta
"Tổng giám đốc sao?"
"Ý của chị là nếu như mọi người đều thấy được chứng cứ thì Tiểu Quý và tổng giám đốc sẽ tìm đến nữ ma đầu cùng đối chất, như vậy em lo lắng gì chứ?"
Tổ trưởng Lưu chỉ giải thích vậy để Quý Tiểu Đông yên lòng nhưng lại không ngờ Tiểu Trần lại tiếp tục nói: "Có thật không? Thật quá tốt rồi. Tội ác của nữ ma đầu từ lâu đã khiến mọi người căm phẫn, nếu lần này có thể lật đổ cô ấy cũng xem như chúng ta đã thanh lý môn hộ (ý nói giải quyết những phần tử xấu trong xã hội) được rồi."
"Nếu thật sự có thể làm được chuyện đó dĩ nhiên là quá tốt rồi. Nhưng mà hiện tại đã tìm được chứng cớ gì chưa?"
"Chưa." Quý Tiểu Đông nhìn về phía tổ trưởng Lưu, đối phương cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong phòng họp, khuôn mặt của bốn người như bị phủ lên một tầng bóng tối, nếu như không tìm được chứng cứ xác thực thì cũng coi như tất cả chứng cứ đều là vu khống. Mà đây là chuyện mọi người không thể chấp nhận được.
Sau một trận trầm mặc, mọi người có cảm giác giống như vừa trải qua một trận nghẹt thở, Quý Tiểu Đông mở miệng nói: "Thực ra chuyện này cũng không nên gấp gáp, mọi người trở về cố gắng suy nghĩ một chút, đợi khi tìm được chứng cứ thuyết phục thì sẽ cùng tìm Dương Mỹ Lệ đối chất. Với lại, chuyện này phải được bảo mật, tránh việc cô ấy biết và hành động trước khiến chúng ta càng thêm bị động."
"Chúng tớ hiểu rồi, chúng tớ cũng trở lại suy nghĩ thêm cách gì hoặc lại tìm chứng cứ khác. Nếu tìm được tin tức gì, chúng ta lại gặp nhau."
"Ừm, tớ chờ tin tốt của các cậu. Đúng rồi, tổ trưởng Lưu, Tiểu Trần, hai người hãy đọc tên phương án và thời gian bị đánh cắp cho em, may ra em có thể tìm được chúng ở chỗ của tổng giám đốc. Nếu có thể tìm được chúng, ít ra chúng ta cũng có thêm chứng cứ thuyết phục hơn chăng?"
"Tuy rằng tổng giám đốc có thể che chở cho nữ ma đầu nhưng lần này em quyết không bỏ qua. Nếu như cứ làm ra những chuyện lộn xộn như vậy thì em ở lại công ty còn ý nghĩa gì nữa."
Tổ trưởng Lưu cảm thấy có chút lạ lùng hỏi Tiểu Trần: "Tại sao em cho rằng tổng giám đốc sẽ che chở cho nữ ma đầu?"
"Bọn họ không phải có quan hệ tình nhân hay sao? Coi như hiện tại không phải nhưng việc kia chắc đã từng trải qua chứ? Tuy rằng nữ ma đầu chủ động nhiều hơn nhưng tổng giám đốc cũng không thờ ơ mà."
Nghe xong lời nói này, trong lòng tổ trưởng Lưu vững tin Tiểu Trần sẽ không chút nào hoài nghi về mối quan hệ giữ Quý Tiểu Đông và Hoàng Phủ Chính. Cô cũng có phần yên tâm đồng thời lại vui mừng hỏi: "Vì vậy hiện tại em nghĩ lúc này là em nên làm “việc nghĩa chẳng từ nan” sao?"
"Tớ chỉ muốn các cậu nên xem trước ngó sau vì lúc nào quay đầu lại cũng luôn có thể nhìn thấy bóng người."
"Câu nói này có nói quá không đây? Được rồi, chúng ta mau chóng trở lại làm việc thôi, có tình hình khẩn cấp nào thì lập tức thông báo đến mọi người."
Quý Tiểu đông nở nụ cười tự tin cho đến khi cô xoay người đi. Cô cũng cảm thấy mình làm chuyện này có thể sẽ có chút vướng tay vướng chân, thế nhưng cô thật sự hi vọng mình có thể cho các cô ấy niềm tự tin và lòng cổ vũ lớn nhất.
Cô mới vừa trở lại lầu hai mươi tám, nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đang chờ cô.
"Em yêu, em đi đâu vậy?"
"Đến bộ phận hành chính một chuyến, các cô ấy nói nhớ em.."
Kể từ lúc cùng Quý Tiểu Đông nói chuyện yêu đương tới nay, trên khuôn mặt Hoàng Phủ Chính luôn hiện ra vẻ mặt sủng ái ngọt ngào khiến người khác bị mê hoặc đến chết người. Lúc này cũng không ngoại lệ, anh mỉm cười hỏi: "Về nhà mẹ đẻ có cảm giác thế nào?"
"Anh cũng cho rằng bộ phận hành chính là nhà mẹ đẻ của em sao?"
"Đương nhiên, em vốn là từ nơi đó đi ra mà."
"Đúng rồi, em muốn hỏi anh một chuyện, nếu như muốn tìm bảng tổng kết mỗi tháng của từng ngành thì em nên tìm từ đâu?”
Hoàng Phủ Chính nháy mắt một cái, ánh mắt anh như đèn pha rọi suốt trên khuôn mặt của Quý Tiểu Đông, dự định sẽ không buông tha bất luận cử chỉ nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
"Em tìm làm gì?"
"Em muốn học tập một chút kinh nghiệm, ngược lại hiện tại em cũng có thời gian nên học được bao nhiêu thì học."
"Thật ngoan. Nhớ lại lúc trước khi anh mới làm tổng giám đốc, thư ký Cung sẽ giữ gìn kỹ lưỡng những bảng tổng kết trong vòng một năm qua để ngày nào đó nếu cần thì có thể mau chóng tìm thấy. Có lẽ nó vẫn được giữ gìn trong máy vi tính, em có thể đến hỏi anh ta một chút."
"Cảm ơn, em biết rồi."
Quý Tiểu Đông vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên, là tổ trưởng Lưu gọi điện tới. Trong phút chốc, gương mặt cô trở nên nghiêm túc nhưng cũng vì không muốn cho Hoàng Phủ Chính nghe được nên cô cố ý làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Cô thản nhiên đi tới hành lang sau đó mới nhận điện thoại.
"Là tổ trưởng Lưu sao?"
Di động đầu bên kia truyền đến giọng trầm thấp của tổ trưởng Lưu, đến nỗi khi khi nghe giọng nói của cô ấy, Quý Tiểu Đông cũng cảm nhận rất rõ dường như đối phương đã kích động và vui mừng đến thế nào.
"Tiểu Quý, là chị, chị đã tìm ra được chứng cứ xác minh phương án kia là của chị rồi."
"Thật sao? Mau nói cho em biết."
"Phương án này đều được thiết kế từ phần mềm WORD, vì thế trong quá trình làm bản phương án này thì chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian không thể bị thay đổi. Chị đã làm ra bản phương án của mình và chắc chắn đây chính là bản gốc được bảo lưu trong máy vi tính. Mà thời gian nữ ma đầu chỉnh sửa chắc chắn sẽ sau chị, như vậy có thể chứng minh những này tác phẩm đầu tiên này là của chị, sau đó mới đến cô ấy?"
Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng tiếp thu những lời tổ trưởng Lưu vừa nói, tiếp theo lại có chút nghi ngờ nên xác định hỏi: "Chị khẳng định trong máy vi tính của mình có thể hiện thời gian sớm hơn so với Dương Mỹ Lệ sao?"
"Bọn chị cũng chưa từng thấy qua máy vi tính của cô ấy, vì lẽ đó cũng không thể xác định được thời gian. Thế nhưng ba người tụi chị nhất trí tin tưởng rằng thời gian bảo lưu trong máy tính tuyệt đối sớm hơn so với nữ ma đầu. Đồng thời bọn chị cũng đồng ý mạo hiểm đối chất trực tiếp với cô ấy trong trường hợp xấu nhất, dù thua cũng cam tâm tình nguyện."
"Quá tốt rồi, em cũng tin phương pháp này có thể khiến cô ấy á khẩu không trả lời được. Vậy bây giờ em đi tìm tổng giám đốc xin phép xem qua hồ sơ lưu trữ, tạm thời chị cứ ở phòng làm việc chờ tin tức, chẳng mấy chốc em sẽ cho gọi điện thoại báo tin cho chị."
Quý Tiểu Đông để điện thoại di động xuống, vừa định xoay người lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đang đứng ở bên cạnh mình với khuôn mặt nghi vấn khiến cô bị dọa đến suýt chút nữa la to. Sau khi hít thở sâu để ổn định thì cô đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh, thậm chí còn muốn ra tay ngay lập tức để anh biết sớm biết sự thật một chút.
"Em có vấn đề muốn hỏi nhưng hiện tại thấy anh thật sự không có thời gian, hơn nữa em cũng không phải người trong cuộc nên không thể nói gì. Em lập tức đi gọi mấy người trong cuộc tới cùng giải thích mọi chuyện đã xảy ra."
"Sao vậy? Rốt cuộc em đang muốn nói gì?"
"Lão đại, em phát hiện một chuyện khá quan trọng, nói trắng ra là một việc xấu. Thế nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, tình huống cũng không phải rất tồi tệ. Hiện tại, em xin anh trước tiên hãy gác lại mọi chuyện trong công ty, chỉ nghe mấy người trong cuộc giải thích đầu đuôi mọi chuyện có được không?"
Ngược lại Hoàng Phủ Chính lại bị hấp dẫn bởi khuôn mặt bình tĩnh của Quý Tiểu Đông. Hai tay anh vòng quanh ôm cánh tay mình nhàn nhạt nói: "Em cũng biết chuyện này, có đúng hay không? Vậy bây giờ em nói với anh là được rồi, anh nghe đây."
Hết chương 149.