Edit: Sóc Là Ta -
"Em thật sự sợ anh hay là không muốn làm chuyện đó?"
Quý Tiểu Đông cũng không nói gì, cô cũng nhanh chóng gật đầu thừa nhận.
Hoàng Phủ Chính thấy vậy nên cũng cúi đầu thầm nghĩ “Xem ra đúng là mình quá nôn nóng rồi.”
"Được rồi, đại tiểu thư, anh không ép em nữa, anh sẽ ngoan ngoãn chờ đợi cho đến khi em chủ động mở miệng yêu cầu thì anh mới dám làm em hài lòng. Như vậy đã được chưa?"
Quý Tiểu Đông há hốc miệng vì ngạc nhiên nhưng cô cũng phản bác nói: "Làm em hài lòng sao? Em thấy làm anh hài lòng thì đúng hơn."
"Được rồi, hai người chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa. Mau vào trong thôi, anh dẫn em đi tham quan."
"Không cần bởi vì em không muốn vào."
"Em … Được rồi, vậy chúng ta đi xem phim." Kế hoạch của Hoàng Phủ Chính lại lần nữa thất bại thảm hại.
Tuy rằng trận đầu thất bại nhưng Hoàng Phủ Chính cũng không nản lòng. Những ngày kế tiếp, anh vẫn như kiểu trước đây, vẫn tỉ mỉ chu đáo đưa đón Quý Tiểu Đông đi về. Thậm chí anh cũng chỉ dám hôn môi cô mà thôi, không tự ý làm việc gì quá giới hạn.
Còn Quý Tiểu Đông một mặt yêu thích thái độ anh nho nhã lễ độ, mặt khác lại cảm thấy cảm xúc anh đối với cô quá sức mãnh liệt. Tình cảm của họ cứ như vậy cũng không có tiến triển. Thế rồi ít lâu sau, cô rốt cuộc cũng nhẹ dạ, giương cờ trắng đầu hàng.
Đồng ý với anh mình sẽ chuyển đến căn hộ đó với một điều kiện duy nhất: Không được ép buộc cô làm chuyện mình không muốn làm. Tuy rằng điều kiện này cũng khiến Hoàng Phủ Chính lo lắng trong lòng nhưng cứ giằng co lẫn nhau như vậy, xem ra anh cũng sẽ không thu được kết quả tốt. Hơn nữa, trong lòng anh luôn tin tưởng mình có thể ép cô gái nhỏ này vào tròng trong một ngày không xa.
Cuối cùng, cũng đã đến lúc Quý Tiểu Đông phải chuyển vào sống trong căn hộ này. Một căn hộ lớn như thế mà chỉ có mình cô ở đây quả thật rất đáng sợ nhưng cô vẫn cứ kiên trì như vậy. Cô vốn không tin trên đời này còn có người đàn ông nào chỉ ôm chăn nằm đó mà ngủ yên. Quý Tiểu Đông cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tuy cô không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nhưng không phải cô chưa từng nghe nói về căn bệnh chung của đàn ông. Vì thế cô quyết tâm kiên trì đến cùng bất luận là Hoàng Phủ Chính có muốn về nhà mình hay không.
Lại nói, một tháng trôi qua, Hoàng Phủ Toàn phỏng chừng Uông Mỹ đã về nước nên liền gọi điện thoại cho cô nói: "A Mỹ, cô trở về rồi sao?"
"Oa, thật là khéo, tôi mới vừa xuống phi cơ, đang trên đường về nhà thì ngài gọi điện thoại cho tôi."
"Thật sự là trùng hợp nhỉ? Quá tốt rồi. Sao rồi? Đi chơi vui chứ?"
Giọng nói của Uông Mỹ có chút vui vẻ, cô liên tục khen ngợi nói: "Thật là rất đẹp đó. Khi đến Mỹ, tôi đã thật sự sững sờ, thậm chí cảnh vật còn đẹp hơn so với lần trước tôi đến nữa. Suýt chút nữa tôi liền không muốn trở về."
"Vậy tôi phải cảm ơn ý chí kiên cường của cô rồi… ha ha. Nếu cô mới vừa trở về nước thì hãy nghỉ ngơi hai ngày. Chờ đến khi cô khoẻ thì tôi mời cô và A Minh cùng nhau ăn cơm."
"Được, không thành vấn đề. Nói thật, tôi rất cần giấc ngủ, chờ khi tôi tỉnh ngủ thì sẽ gọi lại cho ngài."
"Được, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện ăn cơm không vội."
Vốn là dự định cố gắng ngủ một giấc rồi sau đó sẽ hẹn gặp lại Hoàng Phủ Toàn nhưng vừa về nước có thể là do Uông Mỹ không quen với khí hậu ở đây nên cô bị cảm mạo. Cuối cùng, cô không thể làm gì khác hơn là xin lỗi Hoàng Phủ Toàn nói rõ tình huống và hứa sẽ đi ăn cơm vào mấy ngày sau nữa.
Đương nhiên Hoàng Phủ Toàn không ngại, chỉ là ông chờ đợi đến trọn một tuần rồi nhưng vẫn không nhận được điện thoại của Uông Mỹ. Thậm chí mười ngày trôi qua, Uông Mỹ vẫn lặng lẽ không có bất cứ động tĩnh gì.
Lẽ nào cô ấy đã quên cái hẹn với mình?
Sau một phen đấu tranh tư tưởng, Hoàng Phủ Toàn vẫn quyết định gọi điện thoại thăm dò Uông Mỹ.
"Alo."
Trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến một giọng nữ khàn khàn, mặc dù đó chính xác là giọng của Uông Mỹ nhưng rõ ràng nghe giọng cũng có thể đoán được cô đã già nua đi rất nhiều.
"A Mỹ? Cô làm sao vậy?"
"Há, không có chuyện gì, tôi chỉ bị sốt mà thôi."
"Lúc trước, không phải cô nói chỉ bị cảm mạo thôi sao?"
"Lúc đầu bị cảm nhưng lâu dần trở thành sốt."
Hoàng Phủ Toàn lại quan tâm hỏi: "Vậy hiện giờ cô đang ở nhà hay là ở bệnh viện?"
"Ở nhà."
"Sao cô không đến bệnh viện?"
"Tôi đã đi khám bệnh rồi, bác sĩ tiêm, cho uống thuốc, hiện tại chờ sức khoẻ hồi phục đây. Ông yên tâm, chẳng mấy chốc tôi sẽ khoẻ lên thôi."
"Bị bệnh sao cô không nói với tôi để tôi đi thăm cô?"
Uông Mỹ muốn dùng tiếng cười của mình để thể hiện mình đã gần như khỏi hẳn nhưng dù làm cách gì thì cổ họng của cô cũng có chút khó khăn chứ đừng nói chi đến bật cười. Cô thản nhiên cười nói: "Chuyện như vậy còn có gì tốt mà nói? Lại nói, bệnh của tôi cũng sẽ nhanh chóng khoẻ hẳn nên nếu ông đến thăm vô tình sẽ lây sang cho ông thì sao?"
"Cô cũng vẫn như vậy, lúc nào cũng lo lắng cho người khác, lời nói như vậy cũng quá khách khí."
"Thực ra không phải tôi khách khí mà chỉ muốn mình đẹp nhất khi gặp mặt ông, như vậy mới có thể duy trì hình tượng mà."
"A Mỹ, tôi thấy cô thật sự bệnh nặng đấy, hơn nữa còn có thêm bệnh nghề nghiệp. Chúng ta rõ ràng không còn là cấp trên và thuộc hạ mà cô còn suy nghĩ hình tượng gì nữa? Cô gặp tôi trong bộ đồ thể dục mà tôi còn không nhận ra cô bị bệnh sao?"
"Hiện tại tôi cũng không biết mình làm sao nữa đây này."
Lời nói này lại khiến Hoàng Phủ Toàn kinh hãi, ông không tự chủ được cầm chặt chiếc di động trên tay, thần sắc lo lắng thoáng hiện trên gương mặt ông.
"Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Hay là đi bệnh viện khám, như vậy cũng an tâm một ít."
"Tôi thật sự không có chuyện gì, hiện tại cũng rất tốt, chỉ là mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên nên có chút tiều tụy thôi. Chỉ là tôi bây giờ với tôi lúc ở Canada hoàn toàn khác nhau."
"Nghiêm trọng thế sao? Vậy tôi phải đến xem cô thế nào."
Uông Mỹ lại không nghĩ tới Hoàng Phủ Toàn sẽ có ý định này. Cô vốn nằm ở trên giường lười biếng thì nghe vậy bỗng sợ hãi đến nỗi ngồi dậy, một tay cầm di động một tay vung vẩy lên giọng nói: "A Toàn, không cần, tôi không có chuyện gì, qua mấy ngày sẽ tốt lên thôi."
"Tôi mặc kệ, ở nhà chờ tôi, tôi lập tức đến thăm cô."
"Thật sự không cần, chờ tôi khoẻ lên sẽ gặp ông sau. Alo? Alo?"
Uông Mỹ nhìn điện thoại đã bị ngắt ngang, trên mặt tràn ngập kinh ngạc. Ông ấy chính là sếp của mình, tính khí thật ngang bướng.
Ông ấy nói muốn sang đây thăm mình là đi ngay không chút do dự. Xem ra cô cũng nên chuẩn bị tinh thần để tiếp đãi ông ta.
Uông Mỹ biết Hoàng Phủ Toàn là người nói được làm được, trong vòng nửa giờ tới ông ấy nhất định sẽ đến nhấn chuông cửa nhà mình. Cô liền lập tức rời giường rửa mặt, mở cửa sổ ra để thông gió. Sau đó, giống như chưa yên tâm, lại không muốn Hoàng Phủ Toàn nhiễm bệnh nên cô bắt đầu phun giấm trắng khử không khí. Mãi đến tận khi có thể ngửi thấy vị chua thì cô mới dừng lại.