Quý Tiểu Đông vẫn tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt không biến sắc, cô bước về phía trước cự tuyệt nói: "Em tin lời chị nói tuyệt đối không có ác ý nhưng chỉ tiếc hiện tại em thật sự không có ý định tìm bạn trai."
"Em cũng không còn nhỏ tuổi, sớm muộn cũng đều phải gả đi mà phụ nữ quá ba mươi tuổi sẽ khó tìm được người mình ưng ý."
"Đạo lý đó, em cũng hiểu, vậy khi em cảm thấy muốn có bạn trai thì em sẽ hỏi chị, như vậy đã được chưa?"
Nhìn Quý Tiểu Đông như vậy, tổ trưởng Lưu có chút tức giận nên cô quyết định không cho Quý Tiểu Đông trốn tránh vấn đề, cô tiếp tục dò hỏi: "Hay là em đã có người trong lòng?"
"Có phải chị đang muốn thăm dò em?"
"Ôi, em thông minh thật. Như vậy bây giờ chắc em cũng hiểu rõ chị muốn gì rồi phải không? Còn không mau nói ra sự thật."
"Chỉ sợ em làm chị thất vọng rồi, em không có gì nói với chị hết. Em chỉ là một nhân viên bình thường làm việc trong tập đoàn này và dĩ nhiên em cũng đang chờ đợi bạch mã hoàng tử của mình xuất hiện.”
"Tuy rằng em không muốn nói nhưng chị vẫn rất muốn biết đấy."
Trong lòng Quý Tiểu Đông âm thầm hoảng sợ, tiếp theo cô làm ra vẻ vô cùng đáng thương hỏi: "Chị không phải như vậy chứ? Tổ trưởng?"
"Chị chính là như vậy, vì vậy tốt nhất em nên nói thật với chị."
"Em thật sự không có gì để nói, hay chị có gì muốn hỏi em thì cứ hỏi."
"Đây là hai chuyện không giống nhau, nếu chị hỏi em đáp thì rất có khả năng đáp án sẽ là giả; nhưng nếu như em chủ động thẳng thắn nói chuyện với chị thì chị tin những lời em nói đều là sự thật."
"Chị đúng là rất hiểu lòng người."
Vừa nghe đối phương có dấu hiệu thả lòng thì tổ trưởng Lưu quyết định thừa thắng xông lên. Cô lại lần nữa đánh ra tuyệt chiêu nhằm hạ gục đối phương, mở miệng nói: "Chị không chỉ hiểu rõ em, hơn nữa chị còn đã giúp em rất nhiều chuyện. Em cũng nên cảm ơn chị chứ đúng không? Hiện tại chị cũng không cần em cảm ơn, chỉ cần em nói hết sự thật với chị để trong lòng chị không còn tò mò nữa là được."
"Được rồi, em thừa nhận, mình có bí mật không thể công khai được nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra sự thật. Em đồng ý với chị khi nào em muốn công khai thì người đầu tiên em nói sẽ là chị. Như vậy có được không?"
"Vậy cũng được, em không muốn nói thì chị không thể miễn cưỡng em được."
Rốt cuộc Quý Tiểu Đông cũng thở phào nhẹ, nhõm, cô dựa vào người tổ trưởng Lưu như con mèo nhỏ yếu ớt, lại khoát tay lên vai tổ trưởng Lưu và dùng giọng nói ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị, chị thật sự đã giúp đỡ em rất nhiều."
"Chuyện tốt có làm nhiều cũng vô dụng vì không ai biết phải báo ân mình."
"Em bảo đảm, bí mật sẽ không mãi mãi là bí mật, có thể chẳng bao lâu nữa em sẽ công khai. Đến lúc đó, chị cũng nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng để nghe em nói nha."
"Chị luôn sẵn sàng tâm lý kỹ càng vào bất cứ lúc nào, chỉ sợ em không nói mà thôi."
"Được rồi, hãy tin em, em đã hứa với chị thì chắc chắn sẽ làm được."
Tuy có chút không cam lòng nhưng dù cô đã cố gắng hết sức doạ nạt lẫn dụ dỗ mà vẫn không thành công. Vì vậy tổ trưởng Lưu cũng từ bỏ ý định tò mò của mình.
Mấy ngày sau, Quý Tiểu Đông nhận được điện thoại do Hoàng Phủ Chính gọi đến. Anh nói có một cuộc họp quan trọng muốn cô tham gia. Tuy trong điện thoại anh cũng không nói rõ là họp về việc gì nhưng Quý Tiểu Đông vẫn ngay lập tức bước đến phòng họp.
Chờ đến khi cô đẩy cửa phòng họp ra thì phát hiện mọi người dường như đã có mặt đầy đủ. Ngoại trừ Hoàng Phủ Chính và Dương Mỹ Lệ, còn có Trầm Tư Dĩnh là người cô mới quen, còn lại tất cả đều là những người cô chưa từng gặp mặt. Xem ra, đây là hội nghị dành cho những người lãnh đạo cấp cao đây mà.
Trầm Tư Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa bước vào là Quý Tiểu Đông thì vui mừng ngoắc tay về phía cô, ra hiệu cô ngồi bên cạnh mình. Quý Tiểu Đông vừa định đi tới thì Hoàng Phủ Chính thản nhiên mở miệng nói: "Tiểu Quý, em ngồi vào ghế phía trước đây."
Quý Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là mỉm cười có ý xin lỗi Trầm Tư Dĩnh, lại bước vào ghế phía trước. Trong lúc đi ngang qua, cô vô tình chạm phải ánh mắt của Dương Mỹ Lệ, cũng không rõ ánh mắt đối phương có ý gì nhưng cô hiểu rõ phần lớn chính là tia nhìn khó chịu và địch ý.
Sau khi mọi người đến đông đủ thì Hoàng Phủ Chính đứng uy quyền chính giữa như hoàng đế thời cổ đại. Đầu tiên anh nghe từng bộ phận báo cáo về năng suất cũng như doanh thu trong tháng trước nhưng lần họp này cũng không có quá nhiều sự việc để báo cáo nên chẳng bao lâu sau cuộc báo cáo của từng bộ phận cũng nhanh chóng kết thúc.
Hoàng Phủ Chính quét mắt nhìn tất cả mọi người một chút, tiếp theo anh uy nghiêm mở miệng nói: "Hôm nay, tôi mời mọi người đến tham dự buổi họp, ngoài việc báo cáo tình hình trong tháng qua còn có một việc khác muốn thông báo đến các vị, đó là tôi muốn thay đổi nhân sự. Như các vị đã biết hiện nay thư ký tổng giám đốc - thư ký Uông muốn xin từ chức, vì vậy thư ký tổng giám đốc mới sẽ do Quý Tiểu Đông đảm nhiệm. Khi tôi kế thừa vị trí tổng giám đốc thì chức vị giám đốc vẫn còn chỗ trống, bởi vậy tôi quyết định vị trí này sẽ do thư ký Cung đảm nhiệm."
Không khí trong phòng họp đang im lặng như tờ thì bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà ở tập đoàn cao tầng này lại có hai lần biến động, mỗi lần đều xảy ra những chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Vì thế, mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Toàn bộ những người trong phòng họp đều cảm thấy kinh hãi mà người hoảng sợ nhất chính là Quý Tiểu Đông và thư ký Cung. Chức vụ này giống như từ trên trời rơi xuống và vô tình rơi trúng bọn họ khiến bọn họ trong nhất thời không biết nên làm thế nào. Lại nói, trước đó bọn họ chưa từng nhận được bất kỳ thông báo nào dù là lời nhắc khéo cũng không có.
Qua một lúc lâu sau, miệng Quý Tiểu Đông vẫn đang há hốc vì kinh ngạc bỗng chợt tỉnh táo nhỏ giọng oán giận nói: "Tổng giám đốc, sao anh không nói sớm với em một tiếng?"
"Nếu nói với em thì em sẽ đồng ý sao?" Hoàng Phủ Chính không ngại ở trước mặt mọi người mà thân thiết mở lời. Hơn nữa,, anh còn quá đáng hơn chính là đem môi mình kề sát vào lỗ tai Quý Tiểu Đông khiến người khác cũng cảm thấy chắc chắn giữa hai người có chút ám muội.
"Đương nhiên sẽ không đồng ý nhưng anh cũng không thể khiến người khác khó chịu như vậy chứ?"
Khi Hoàng Phủ Chính thoáng thấy tia giận dữ qua nét mặt của Quý Tiểu Đông thì anh cũng vội vã nói lảng sang chuyện khác: "Chuyện này sau này hãy nói, bây giờ ở đây có quá nhiều người, mọi người đều đang nhìn chúng ta đây."
Thư ký Cung cũng bị tin tức ngoài ý muốn này dọa cho kinh hoảng, cũng may là anh không bị bệnh tim, nếu không chắc cũng sớm nằm trong phòng cấp cứu rồi.
"Tổng giám đốc, chức vị này chỉ sợ tôi không đảm đương nổi. Ngài biết đấy, tôi chỉ là một thư ký nhỏ, chỉ có thể làm một ít chuyện lặt vặt mà thôi."
"Cậu theo tôi lâu như vậy, tôi là người biết rõ nhất năng lực của cậu đến đâu. Hơn nữa cậu vốn là thư ký bên cạnh giám đốc nên mọi chuyện tổng giám đốc cần thì tôi nghĩ cậu cũng rõ hơn ai hết. Trong công ty, vị trí này còn có ai thích hợp hơn cậu?"
"Tuy đúng là thế nhưng tin này thật sự khiến người khác cảm thấy bất ngờ, trong nhất thời thật khó khiến người khác tiếp nhận."
Hoàng Phủ Chính chợt thay đổi vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cũng là những người cống hiến cho tập đoàn Thái Tử này cả thôi, tại sao lại không chấp nhận? Cậu đang lo lắng bọn họ không phục mình? Tôi đồng ý trong thời gian ngắn đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy không phục nhưng sau khi trải qua một hai tháng với sự cố gắng hết sức làm việc của cậu mà bọn họ vẫn không phục thì đó là vấn đề của cậu. Hay là cậu không có lòng tin về chính mình?"
"Tổng giám đốc, tôi cũng có tự tin rằng mình sẽ thành công nhưng tôi cũng không chắc năng lực của mình có thể như sự tự tin vốn có của mình hay không thôi."
"Tôi cũng đang rất muốn thấy biểu hiện của cậu đấy."
Hết chương 134.