Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 132: Trả thù (phần hai)




"Anh muốn làm gì?"

"Anh muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon."

"Nhưng ….. "

"Lúc nãy không tính."

Thật là một tên côn đồ ác bá, cái gì mà không tính chứ? Trong lòng Quý Tiểu Đông vừa yêu vừa hận, cô cố ý làm ra dáng vẻ vui vẻ, chu đôi môi nhỏ xinh của mình đến gần Hoàng Phủ Chính.  

Một giây sau, đôi môi anh đào lại bắt đầu bị đôi môi ấm áp của anh vây quanh. Mới vừa bắt đầu, trong đầu còn có điểm không phục nhưng rất nhanh sau đó cô như say sưa quay cuồng giữa trời đất. Nụ hôn nồng nhiệt bá đạo khiến cô đảo điên. Bên cạnh đó, cô cũng thẹn thùng suy nghĩ sao mình lại phóng đãng như vậy, sao lại không quay ra kháng cự hành động của Hoàng Phủ Chính? Cuối cùng, cô như bị suy nghĩ này thức tỉnh, vội vã đẩy mạnh Hoàng Phủ Chính ra đồng thời cũng kiên quyết cắn chặt môi dưới mình không buông. Lòng cũng tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc với anh như vậy, không hề có ngại ngùng hay kháng cự anh.

Hoàng Phủ Chính đưa ngón trỏ mình xoa đôi môi cô, giọng khàn khàn nhắc nhở cô: "Mau thả ra, đừng làm mình bị thương."

"Ai cần anh lo."

"Em còn dám mạnh miệng?"

Lần này không khí bỗng nhiên trở nên....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..

yên tĩnh. Hai người cũng trầm mặc một hồi, sau đó Hoàng Phủ Chính đột nhiên mở miệng nói: "Em vào nhà đi."

Quý Tiểu Đông ừ một tiếng, cũng cúi đầu mở cửa. Sau khi vào nhà lại xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng Hoàng Phủ Chính.

Hoàng Phủ Chính nhìn chằm chằm cánh cửa đã được đóng lại sau lưng cô. Chờ khi bóng dáng cô mất hút thì anh mới phát hiện toàn thân mình đã cứng ngắc, đặc biệt là ở vị trí nào đó trên thân thể anh lại phát ra cảm giác đau nhói. Thật không ngờ người phụ nữ này lại dễ dàng khơi lên dục vọng của anh. Cũng may là cô đã vào nhà chứ nếu không anh sợ mình không thể khống chế hành động tiếp theo của mình nữa.

Mà sau khi trốn thoát được khỏi hoàn cảnh làm người khác nghẹt thở, Quý Tiểu Đông vào nhà đã có thể bình tâm suy nghĩ những sự việc trải qua giữa mình và Hoàng Phủ Chính.

Mặc dù nói lòng nghi ngờ của các đồng nghiệp khiến người ta khá đau đầu nhưng cô vẫn phải kiên trì dù chết cũng không thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Hoàng Phủ Chính. Vừa nghĩ tới mình vậy mà lại không chịu nổi mê hoặc của Hoàng Phủ Chính mà chấp nhận yêu đương với anh, Quý tiểu Đông cũng cảm thấy buồn rầu đau khổ. 

Cô hối hận đến phát điên, chỉ sợ lần này cô sẽ trở thành kẻ địch của các cô gái chưa kết hôn trong toàn công ty. Đối mặt với mưa bom bão đạn, dưới sự đả kích ngấm ngầm hay công khai thì liệu cô có thể an toàn thoát thân hay không thì đó chỉ là một ẩn số.

Ngược lại, Hoàng Phủ Chính lại đúng là một người đàn ông hoàn mỹ đến nỗi khiến người khác khó có thể từ chối. Tuy rằng dáng dấp có hơi lạnh lùng cùng tàn nhẫn nhưng sự bá đạo của anh, sự ôn nhu và chấp nhất trong tình yêu của anh lại đều sâu sắc hấp dẫn cô. Quý Tiểu Đông quyết định, ngày mai cô sẽ thử lại một lần nữa. Nếu anh có thể vượt qua cửa ải này thì cô sẽ chấp nhận cùng anh bước đi tiếp trên con đường yêu đương đầy chông gai này. 

Ngày hôm sau, sau khi tan việc, Quý Tiểu Đông chủ động dẫn Hoàng Phủ Chính đến một con hẻm nhỏ gần đó.

"Hôm nay em muốn mời anh ăn gì?"

"Đi thôi, vào rồi sẽ biết."

Hai người đi bộ vào hẻm nhỏ, Hoàng Phủ Chính cảm thấy kỳ lạ nhìn Quý Tiểu Đông đang dõi mắt nhìn từng quán ăn mà không chịu bước vào. Cô dẫn anh đi thẳng vào khoảng hai trăm mét, sau đó anh đột nhiên thấy cô vui vẻ ngừng lại trước một quán ăn. 

"Anh có thích món nướng hay không?"

"Không, anh muốn ăn cơm."

"Bây giờ chúng ta đang đi dùng cơm đây."

Sau khi xác định mình không nghe lầm, Hoàng Phủ Chính nghi hoặc hỏi: "Em … đang nói muốn mời anh ăn thứ này?"

"Không nhất thiết phải ăn món này, trên con đường này, anh muốn ăn gì cũng được. Em cũng không có ý kiến gì chỉ cần anh cảm thấy thích thì có thể ăn."

"Nhưng anh vốn cho rằng em sẽ mời anh trong một nhà hàng nào đó.”

Quý Tiểu Đông nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, ánh mắt như cười như không, cố ý thừa nhận nói: "Em nói thật với anh, hôm qua anh mời em ăn cơm Tây nhưng những món đó không hợp khẩu vị của em. Vì vậy, hôm nay em quyết định sẽ mời anh ăn những món ăn vặt, hợp khẩu vị của anh. Đương nhiên, anh cũng có thể từ chối nhưng nếu vậy là do chính anh từ bỏ chứ không phải do em không khao. Đó không phải lỗi của em."

"Em không thích ăn cơm Tây?"

"Ừm, em không thích ăn ở những nơi qúa sang trọng. Hơn nữa, nếu em có thể chọn lựa thì em thà ăn những món chay còn hơn là những món thịt đáng sợ khó nuốt kia."

"Vậy hôm qua sao em không nói?"

"Còn nhớ không? Em đã nói bữa tối ngày hôm qua sẽ do anh quyết định."

Hoàng Phủ Chính cũng không cảm thấy lúng túng, trái lại anh nở nụ cười nói: "Không ngờ ngày hôm qua chính là bữa tối đáng sợ với em. Vậy mà anh lại thầm vui vẻ vì thấy em ăn có vẻ rất ngon."

"Mà hôm nay anh cũng không nghĩ tới em lại thẳng thắn như vậy, có đúng hay không?"

"Việc này anh không ngại, anh hy vọng có thể biết nhiều hơn về những món ăn em yêu thích. Sau đó, anh sẽ có cơ hội mời em đi ăn với anh nhiều hơn nữa."

"Vậy hôm nay anh phải chịu khó rồi. Ở đây cũng không phải sang trọng như nhà hàng, cũng không có những quán ăn bề thế nhưng vì em thích nơi này nên anh có thể cũng thích theo em không?"

"Đương nhiên có thể. Đi thôi, chúng ta đến phía trước xem có món gì ngon không. Anh nghĩ chắc cũng sẽ có món mình thích đấy."

Cứ như vậy, đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn Thái Tử mà lại bị một cô nhóc vô danh tiểu tốt lừa gạt đến phố ăn vặt này. Thậm chí trong lòng lại còn ôm hy vọng sẽ gặp được món ăn mình thích ở nơi này. 

Hoàng Phủ Chính dừng lại trước một quán ăn trông có vẻ khá sạch sẽ, cũng chỉ tay vào những món nướng mà anh cảm thấy khá được.

Quý Tiểu Đông vội vã ngăn cản anh, nói: "Không cần mua nhiều như vậy. nếu anh ăn nhiều thì sẽ không thể nếm thử các món ăn khác nữa?"

"Không phải chỉ cần ăn no là được sao? Tại sao còn phải ăn các món khác?"

"Bởi vì bụng mình có hạn mà thức ăn ngon lại có hàng ngàn hàng vạn. Nếu như không nếm thử thì sao lại cam lòng đây?"

"Xem ra em đúng là rất thích nơi này."

"Đương nhiên là vậy. À, anh đi nhanh một chút, nếu không phải món ưa thích thì cứ bỏ qua. Chúng ta chỉ ăn được một phần ba dạ dày mình thôi nên mình phải nhanh chóng chọn những món mình yêu thích nhất."

Hoàng Phủ Chính nhẹ mỉm cười không nói gì nhưng anh xác thực là đang cố gắng kìm nén để tuân theo lời của Quý Tiểu Đông.

Cũng không lâu lắm, những món nướng cũng ****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..được dọn lên. Hoàng Phủ Chính thì nếm thử tất cả các loại thịt, còn Quý Tiểu Đông chỉ cần một xâu thịt, còn lại đều là rau. Cái đặc biệt duy nhất chính là cô chỉ chọn rau hẹ, chỉ có thể dùng từ “đồ sộ” để hình dung ra món rau của cô.

"Em nhất định phải ăn nhiều rau xanh như vậy sao?"

"Đương nhiên, rau hẹ rất ngon, mỗi lần ăn đồ nướng thì em phải ăn nó."

"Nhìn nó thật sự rất ngon, được rồi, chúng ta bắt đầu ăn đi."

Tuy bọn họ ngồi ở vị trí khá mờ ảo nhưng mọi thứ ở đây trông còn rất mới. Hoàng Phủ Chính cắn vào xâu thịt gà, cảm thấy hầu như không có mùi vị gì. Anh cũng cố gắng thử cắn một miếng nữa nhưng vẫn như cũ, mùi vị nhạt nhẽo, khác xa với thịt ở nhà hàng anh thường ăn. 

Anh yên lặng thả xâu thịt gà xuống, lại nếm đến những món khác, có những món quá dai, hoặc là quá cay nhưng xem ra ăn cũng tạm được. Cuối cùng anh cũng đã hiểu rõ vì sao Quý Tiểu Đông từng nói anh thiếu một điểm nữa là hoàn hảo. Thì ra đó là anh không hài lòng về những bữa tối sơ sài như thế này. Với anh, thức ăn phải được vệ sinh sạch sẽ và dĩ nhiên cũng trong một không gian tương đối thoáng. Nghĩ vậy trong lòng anh dường như cảm thấy càng thêm phiền muộn.