Edit: Sóc Là Ta
“Đúng rồi, bộ phận hành chính không thể không có cô ấy, tôi và A Chính đều hoan nghênh cô ấy về sớm một chút.”
Dương Gia Minh nở nụ cười cảm kích nhưng nụ cười ấy vừa lóe lên lại nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt ông chợt trở nên nghiêm túc nói: “A Toàn, ông còn nhớ cô gái Quý Tiểu Đông ở bộ phận hành chính kia không? Lần trước, lúc mở cuộc họp, cô ấy là người đầu tiên phản đối việc lắp camera ở hành lang. Tôi nhìn thấy cô ấy cùng một đám người trẻ tuổi kịch liệt tranh luận thì tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng đã già rồi.”
“A Minh, sao ông lại nói như vậy? Thực ra, tuổi của chúng ta cũng bằng nhau, nếu ông nói mình già rồi thì không phải tôi cũng như thế sao? Tôi có cảm giác mình chỉ còn giúp A Chính được mấy năm nữa thôi.”
“Đương nhiên chúng ta phải giúp bọn chúng rồi nhưng chúng ta cũng đã có tuổi. Chúng ta không phải dùng thân thể giúp chúng mà là dùng cái này.” Dương Gia Minh nói xong và chỉ vào huyệt thái dương của mình.
Hoàng Phủ Toàn không rõ ý ông ta hỏi: “Nghĩa là gì?”
“Thực ra tôi là người đầu tiên tán thành việc lắp đặt camera, bởi vì tôi cho rằng những trang thiết bị công nghệ cao sẽ có thể phục vụ mọi người rất tốt. Thế nhưng sau khi nghe xong những ý kiến phản đối của bọn họ thì tôi cảm thấy quá hụt hẫng. Bọn họ không còn nghĩ đến mối an toàn sau này mà chỉ chú trọng vào chuyện trước mắt. Hơn nữa ý nghĩ của những người trẻ tuổi so với chúng ta lại không giống nhau. Bọn họ chỉ quan tâm đến việc riêng tư, theo đuổi tự do riêng mình, cũng không có lòng nhiệt huyết như chúng ta khi xưa. Việc gọi là những hành động chính nghĩa thì dưới cái nhìn của bọn họ là dư thừa. Bọn họ cơ bản rất khó tiếp thu những việc như vậy.”
“Tôi cũng cho rằng việc lắp đặt camera ở hành lang là việc có lợi nhưng có điều ông nói không sai. Hiện tại thiên hạ đều thuộc về người trẻ, chúng ta là những lão già cũng từ từ theo không kịp phương hướng thời đại rồi.”
Dương Gia Minh thở dài một hơi mới nói tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ, đây là thời điểm chúng ta nên lui xuống thôi.”
“Ông…… “
“Đúng vậy, A Toàn, tôi muốn nghỉ ngơi, muốn rút lui về nhà hưởng thụ. Hiện giờ Mỹ Lệ cũng lớn rồi, đã không cần tôi nắm tay dạy nó từng bước đi như thế nào. Lẽ đương nhiên, vào lúc nó cần tôi thì tôi sẽ vẫn cho nó ý kiến. Dù tốt hay xấu, tôi muốn tự bản thân nó phải tự lập, tự quyết định cuộc đời của nó.”
Hai người trầm mặc một hồi, nước cũng sôi sùng sục. Hoàng Phủ Toàn rót nước vào ấm trà có để sẵn lá trà, lại rót trà vào hai chiếc tách nhỏ kia. Dương Gia Minh biết ý cầm tách trà đưa qua đưa lại một hồi. Động tác ông làm khá quen thuộc như đã từng tập luyện qua vô số lần rồi.
“Bất kể nói thế nào, tôi đều hi vọng ông đừng nên gấp gáp. Chúng ta nhất định sẽ lui về nhưng lúc này vẫn còn hơi sớm. Người trẻ bây giờ có thể có chút nôn nóng, bọn họ rất cần những lão già như chúng ta cho ý kiến.”
“Tôi tin bọn chúng có thể làm tốt, dù sao cũng là hổ phụ sinh hổ tử mà. Chúng ta đều rất rõ năng lực làm việc của A Chính và Mỹ Lệ rồi, thậm chí ngay cả cô gái Quý Tiểu Đông kia, tôi cảm thấy cô ấy cũng sẽ là một nhân tài trong tương lai.”
“Nói tới Tiểu Quý, tôi thấy cô bé này thật thú vị. Tuy rằng bề ngoài khá nhu nhược nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ. Dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy khiến người khác không thể khinh thường.”
“Đúng đấy, đây chính là thế giới của những người trẻ tuổi, vì thế tôi thật sự cảm thấy mình nên buông tay.”
Hoàng Phủ Toàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, ông cố ý tìm đề tài để nói: “Nhắc tới chuyện của ba người họ, tôi cũng khá mơ hồ. Tuy rằng hai chúng ta đều biết lòng Mỹ Lệ đối với A Chính như thế nào nhưng tôi cũng không rõ là bọn chúng có mối quan hệ day dưa gì với Tiểu Quý không? Trước đây tôi đã từng hỏi qua A Chính, nó nói chỉ từng gặp Tiểu Quý mấy lần, cũng không nói thích hay không thích. Aida, thực sự là không hiểu nổi trong lòng bọn chúng nghĩ như thế nào.”
“Mỹ Lệ cũng khiến người ta đau đầu. Tôi sẽ về cẩn thận khuyên nhủ nó rằng sau khi trở lại làm việc ở tập đoàn Thái tử thì cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, cố gắng làm việc thật tốt. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Bạn già à, lời thật mất lòng, A Chính nói với tôi, nó không có cảm giác vui vẻ khi ở bên cạnh Mỹ Lệ. Cho tới nay nó đều là coi cô ấy như em gái thôi nhưng bởi vì hai người chúng ta quá thân nên nó mới miễn cưỡng như thế.”
Sau khi nghe xong, Dương Gia Minh cũng vội vã vung tay nói: “Khụ, cái gì mà mất lòng chứ? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Hai lão già chúng ta cũng đừng nên ép chúng nó.”
“Đúng là con cháu tự có phúc của con cháu, hãy để chính bọn chúng lựa chọn thôi. Anh em mình chỉ uống trà tán gẫu, mặc kệ những chuyện khác đi.”
“Ha ha, đúng vậy. Nào, chúng ta nếm thử vị trà mới này như thế nào.”
Hai người bạn cũ đã từng dắt tay rong ruổi trên thương trường mấy chục năm, tình thân như anh em ruột cùng ngồi uống trà đạo tán gẫu, cười nói vui vẻ.
Tối hôm đó, Hoàng Phủ Toàn nói cho con trai mình biết tin tức mà ông dò hỏi được từ Dương Gia Minh.
Hoàng Phủ Chính trầm mặc một chút mới mở miệng nói: “Mỹ Lệ có thể trở về làm việc, đương nhiên con rất hoan nghênh. Chỉ cần cô ấy tập trung cố gắng làm việc thì con cũng không muốn tính toán những chuyện đã qua.”
“A, vậy thì tốt. Ba cũng cảm thấy ai cũng đều sẽ phạm sai lầm, chỉ cần không quá nặng nề thì cũng nên cho người khác một cơ hội, huống hồ hai gia đình lại rất thân. Mặc dù không công bằng đối với Tiểu Quý nhưng ba tin cô ấy cũng là người rộng lượng. Chuyện này cứ cho trôi qua như thế đi, sau này không nhắc lại nữa.”
“Dạ, sau khi Mỹ Lệ đi làm lại, con sẽ đến thăm cô ấy.”
“Được. Đúng rồi, bác Dương nói muốn nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?”
Hoàng Phủ Toàn giải thích nói: “Là muốn về hưu đấy. Ông ấy cảm thấy hiện tại nên buông tay để cho các người trẻ tuổi các con được tự lập.”
“Ba, bác ấy không phải bởi vì chuyện của Mỹ Lệ mà muốn về hưu đấy chứ?”
“Ba thấy không giống như vậy. Ông ấy thật sự đang cảm thấy bất lực, thậm chí còn nói rằng Tiểu Quý khiến ông ấy nhớ lại thời trẻ tuổi của mình, người trẻ tuổi có đầu óc, có tư tưởng, cũng có kiến thức. Ông ấy tin các con có thể làm tốt.”
“Nhưng rõ ràng bác ấy còn rất trẻ mà.”
“Tuổi trẻ và người lớn tuổi có suy nghĩ không giống nhau, hơn nữa những người trẻ lại có lòng nhiệt huyết. Bác Dương vì công ty nên đã dốc sức mấy chục năm nay rồi, ba tin ông ấy toàn tâm toàn ý làm việc vì tập đoàn Thái Tử này. Ông ấy nói muốn về hưu thì chắc là bởi vì thật sự cảm thấy mệt mỏi.”
Đây là lần đầu tiên thấy ba mình suy nghĩ về vấn đề này, Hoàng Phu Chính hỏi ngược lại: “Ba, còn ba thì sao? Ba có cảm thấy mệt mỏi không?”
“Ba vẫn ổn, dù sao cũng là công ty của mình nên so với những người khác càng khó dứt bỏ. Bác Dương nói cũng có lý, ba vẫn không thể giúp con mọi chuyện nên con vẫn tự mình tiếp quản mọi chuyện thì hơn.”
“Con biết điều này, con sẽ cố gắng.”
Ngày thứ hai cũng nhanh chóng đến, vị trí tạm thời thay thế quản lý Dương của Quý Tiểu Đông cũng kết thúc.
Trải qua một tháng huấn luyện đau khổ, Quý Tiểu Đông đã dần trưởng thành có thể một mình chống đỡ với cương vị lãnh đạo. Tuy chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ trở về vị trí nhân viên hành chính nhưng tinh thần cô có sự biến chuyển rất lớn. Cô dần trở nên tự tin, hơn nữa lại không còn tính cách nhát gan mà sẵn sàng đối mặt với những chuyện khó khăn phía trước.
Hết chương 124