Những tháng ngày làm thay quyền quản lý là thời gian cô cực kỳ căng thẳng, Quý Tiểu Đông lúc nào cũng bận rộn, công việc chất chồng như núi. Và một tháng cũng trôi qua rất nhanh, chức vụ tạm thời của cô đã có thể trả lại cho người chủ vốn có của nó.
Trong bữa cơm gia đình nhà họ Hoàng, Hoàng Phủ Toàn làm bộ lơ đãng hỏi: "A Chính, Mỹ Lệ có nói gì về việc trở lại làm việc hay không?"
"Cô ấy chưa liên lạc với con, lần trước con có gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không bắt máy. Bác Dương cũng không nói tin tức nào mới về cô ấy với ba sao?"
"Không có, gần đây ba cũng không thường gặp ông ấy, không biết có phải ông ấy đang cố ý tránh mặt chúng ta hay không?"
Hoàng Phủ Chính cố gắng nuốt cơm xuống, nhìn ba mình một chút, chỉ thấy ông vẫn bình thản, ung dung như thế, vẻ mặt không hề có cảm xúc gì. Do dự một lúc lâu, Hoàng Phủ Chính chủ động nói: "Nếu như Mỹ Lệ trở về, ba có ý kiến gì không?"
"Ba cũng không có ý kiến gì. Hiện giờ thiên hạ chính là của người trẻ các con, con tự quyết định là được rồi."
"Con đương nhiên không có ý kiến, chỉ là con không biết cô ấy có thể có hành động xấu gì nữa đối với Tiểu Quý hay không?"
"Con không an tâm?"
"Đúng thế. Thực ra, con cũng không biết nên tiếp xúc với cô ấy làm sao nữa. Tuy rằng con với cô ấy là bạn bè từ nhỏ đến lớn nhưng sau chuyện này con phát hiện mình khó có thể thoải mái với cô ấy được nữa."
Nhớ lại cảnh Dương Mỹ Lệ bị vạch trần, Hoàng Phủ Toàn vẫn rõ ràng trước mắt, ông cũng thản nhiên thừa nhận nói: "Chuyện xảyra như vậy, vốn là khiến người ta cảm thấy khiếp sợ mà con lại không nhìn cô ấy với ánh mắt khác là tốt lắm rồi. Ba cũng sẽ không ôm ấp giấc mơ muốn kết hợp hai con lại nữa. Đúng rồi, con có cảm giác gì đối với cô gái Tiểu Quý kia?"
"Sao ạ?"
"Ba không biết con có yêu Mỹ Lệ không nhưng là người trong cuộc, ba nghĩ cô ấy có cảm nhận bị uy hiếp nên mới làm ra loại chuyện như thế này. Trước đây, không phải con và Tiểu Quý cũng lui tới khá nhiều lần rồi sao?"
"Ba, con yêu cô ấy."
Hoàng Phủ Toàn giật mình buông đũa xuống, ánh mắt nhạy cảm nhìn chằm chằm con trai mình, muốn biết lời anh nói có thật lòng hay không.
Để chứng minh lòng mình, Hoàng Phủ Chính ngẩng đầu lên lặp lại rõ ràng câu nói của mình: "Con biết trong lúc nhất thời ba sẽ không chấp nhận nhưng đây là sự thật, con rất yêu cô ấy."
"Chuyện từ khi nào?"
"Chính là cuộc họp lần trước."
"Cô ấy đã phản đối về quyết định trang bị thêm camera ở hành lang."
"Đúng thế."
Hoàng Phủ Toàn lại nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại: "Con xác định là yêu cô ấy mà không phải chỉ là muốn chinh phục cô ấy?"
"Phải nói là cả hai."
"Việc điều tra vụ mất trộm ở bộ phận hành chính lúc trước, hai người không phải vẫn thường gặp nhau chứ?"
"Không phải rất thường, cũng chỉ gặp nhau ở bên ngoài mấy lần."
"Con yêu cô ấy ở điểm gì?"
Vừa bị hỏi điều này, trên khuôn mặt Hoàng Phủ Chính lập tức hiện ra một loại ánh sáng dìu dịu, đó là loại tình cảm trước nay chưa từng có.
"Như tên của cô ấy vậy, rất đặc biệt."
"Cô ấy có yêu con không?"
Hoàng Phủ Chính sững sờ, cũng không còn khí thế hào hùng và say mê đắm đuối như lúc nãy nữa, anh cúi đầu một chút, lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt lại trở nên bình thường. Anh chậm rãi trả lời: "Chắc là không, cô ấy đã trả lời chắc chắn như vậy."
"Cái gì? Con đã tỏ tình với cô ấy rồi à?"
"Đúng thế."
"Nếu cô ấy không yêu con thì con sẽ làm như thế nào?"
"Con cũng không có dự định gì, chỉ đứng nhìn như vậy thôi. Nếu ngay cả một chút cảm tình với con mà cô ấy cũng không có, vậy thì con cũng sẽ không miễn cưỡng."
Tuy rằng lời của con trai cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức, thế nhưng người làm ba, nuôi anh đã hơn hai mươi năm nay dĩ nhiên cũng hiểu lòng anh chút ít. Hoàng Phủ Toàn cảm thấy hứng thú hỏi: "Con cho rằng trong đó có ẩn tình?"
"Trong lòng cô ấy, sự tồn tại của Mỹ Lệ là một trở ngại khá lớn. Hơn nữa, giờ phút này cô ấy đang thay thế trọng trách cũng như chức vụ của Mỹ Lệ. Nếu cô ấy lui tới với con thì có lẽ áp lực sẽ càng tăng cao. Vì vậy, con nghĩ cô ấy sẽ không đủ dũng khí và can đảm để đón nhận tình yêu của con."
"Chuyện của những người trẻ tuổi các con, ba không tiện nhúng tay vào. Con cũng nên cố gắng nắm bắt nhưng đừng quên phải chú ý danh dự và vị trí của mình."
"Ba, con biết điều này, con sẽ chú ý cẩn thận. Hiện giờ con muốn nghe ý kiến của ba."
"Ba gần đây mới chú ý đến Tiểu Quý, có cảm giác cô ấy là một cô gái nhu thuận, hiền lành, vẻ ngoài tuy nhu nhược nhưng nội tâm rất kiên định. Tuy xuất thân bình thường nhưng có thể thấy nền tảng giáo dục từ phía gia đình không tệ lắm. Ba cũng không muốn làm khó các con."
Hoàng Phủ Chính gật gù nói: "Con biết rồi. Đúng rồi, ba giúp con hỏi bác Dương rằng khi nào Mỹ Lệ trở về làm việc. Con sẽ thăm dò một chút để biết xem cô ấy có còn ôm hy vọng gì không?"
"Ừm, hôm nào ba tìm ông ấy uống trà đàm đạo thì sẽ giúp con hỏi một chút. Mặc kệ như thế nào, con nhất định phải xử lý tốt chuyện tình cảm của mình, bằng không sau này không chỉ xảy ra việc mất trộm đơn giản như thế mà còn xảy ra việc khác lớn hơn cũng không chừng."
"Con hiểu rồi."
Cuối tuần, Hoàng Phủ Toàn chủ động hẹn Dương Gia Minh ra ngoài uống trà. Ông tới trước tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ và chuẩn bị,nấu nước vừa pha trà đạo vừa chờ bạn già.
"A Minh, ông đến rồi?"
Dương Gia Minh vừa đi vừa chào hỏi nói: "A Toàn, thật ngại quá, tôi đến muộn."
"Không, ông không đến muộn mà do tôi đến sớm."
"Vừa nãy trên đường kẹt xe, thiếu chút nữa tôi đã muốn vứt xe ở bên ngoài để chạy đến đây rồi."
"Ha ha, không vội, không vội, hai anh em lại rất rảnh rỗi đây mà. Đúng rồi, hôm nay ông muốn uống trà gì?"
"Trà Phổ Nhị đi."
Hoàng Phủ Toàn vẫy tay gọi người phục vụ nói: "Cho một phần phổ nhị."
Hai người trầm mặc một hồi, chờ người phục vụ nhanh chóng đưa lá trà lên.Lúc này, Hoàng Phủ Toàn nhớ tới lời con trai mình nhờ vả mà Dương Gia Minh cũng đại khái đoán được đối phương tìm mình với mục đích gì nên bọn họ gần như cùng lúc mở miệng nói chuyện.
"Đúng rồi —— "
"A Toàn —— "
"Ha ha, ông nói trước đi."
"Khụ, hai anh em ta còn khách khí làm gì nữa. Thực ra, tôi cũng biết ông đang muốn hỏi chuyện liên quan với Mỹ Lệ, đúng không?"
Hoàng Phủ Toàn không cảm thấy lúng túng mà ngược lại hai người cũng đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Ông thành thật nói: "Thật không hổ danh là bạn cũ mấy chục năm, trong lòng tôi nghĩ gì đều chạy không thoát con mắt ông. Ông đoán đúng, tôi chính vì chuyện của hai đứa bé này mà cố ý hẹn ông ra ngoài tâm sự."
"Nhớ lại tình cảnh lúc đó cũng khiến tôi thất vọng. Không biết Mỹ Lệ xảy ra chuyện gì mà lại làm ra chuyện như vậy."
"Chuyện này cũng không liên quan đến ông. Ông là ông, Mỹ Lệ là Mỹ Lệ. Lại nói nếu như không phải bởi vì chuyện tình cảm, nó cũng sẽ không làm như vậy, tôi tin nó vẫn là đứa trẻ tốt."
"Bạn thân à, ông có thể thông cảm tôi như vậy, tôi thật sự không biết nên làm sao cảm ơn ông nữa đây. Nhưng dù sao nó cũng là con gái tôi, nói thế nào tôi cũng có phần trách nhiệm vì không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Thời gian này, nó đang nghỉ ngơi, nếu không đi du lịch nơi khác vào cuối tuần thì cũng thường thường không ở nhà. Tôi rất ít có cơ hội gặp nó tâm sự. Có điều, mấy ngày trước tôi nghe nói nó rất muốn trở về làm việc."
Hết chương 123