Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 121: Yêu mến (phần tám)




Quý Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, đó là Hoàng Phủ Chính, chỉ thấy trên mặt của anh rõ ràng có tia ẩn nhẫn, thật giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ to lớn không thể nói ra lời.

Trầm Tư Dĩnh cũng nhìn thấy, cô sợ đến nỗi vội vã quay đầu lại nhìn Quý Tiểu Đông nói: "Vậy tôi đi trước, cô ….bảo trọng."

Nhìn vẻ mặt đối phương nhìn mình như đang cầu phúc, trái tim nhỏ đáng thương của Quý Tiểu Đông như run lên một nhịp đập nhưng anh ấy lên tiếng gọi cô lại là đang muốn dạy dỗ cho mình một bài học sao?

Cuối cùng Trầm Tư Dĩnh cũng nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa, Quý Tiểu Đông ý thức được trong phòng họp chỉ còn lại mình cô và Hoàng Phủ Chính. Lúc này cô nhất thời cảm thấy lo lắng và bất an như một đứa trẻ đang sai phạm lỗi lầm đứng cúi đầu không nói lời nào.

Từ chỗ ngồi của mình, Hoàng Phủ Chính đứng lên, đẩy chiếc ghế ra phía sau từ từ tiến về phía Quý Tiểu Đông.

Mãi đến khi nhìn thấy tận mắt đôi giày tây màu đen của Hoàng Phủ Chính xuất hiện trước mắt mình, cô mới hốt hoảng lùi lại, sợ hãi giống như chú thỏ nhát gan lấy hết dũng khí mở miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi không nên phản đối ý kiến của anh."

Hoàng Phủ Chính không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô không nói một lời. Mà trong lòng Quý Tiểu Đông, càng thêm nhút nhát, lại muốn giải thích thêm.

"Tôi —— "

Chưa nói được hết câu, cô lại bị Hoàng Phủ Chính đang đứng chắn trước mặt cô cúi xuống chặn ngay cái miệng đang lắp bắp định nói gì nữa.

Tổng giám đốc lại cưỡng hôn mình???

Bị hù dọa đến tâm trí mơ hồ, Quý Tiểu Đông ngẩng đầu lên muốn ngăn anh lại nhưng đối phương lại càng tiến sát ôm cả vòng eo mềm mại của cô khiến cô không cách nào chống cự được, thậm chí anh còn cố tình ấn môi mình sâu vào trong miệng lưỡi của Quý Tiểu Đông.

Hoá đá ngay tại chỗ, Quý Tiểu Đông đơn giản chỉ còn cách cảm thụ nụ hôn đầu đẹp đẽ của mình. Cô căng thẳng vì toàn thân thể mình đang cương cứng, hai tay vô lực vung vẫy trên không trung muốn tiếp tục đẩy Hoàng Phủ Chính ra nhưng lại sợ mình sẽ lại làm anh tức giận lần nữa. 

Đây có được xem là sự trừng phạt anh dành cho cô hay không?

Chỉ vỉ mình nói vài câu không hợp ý anh nên anh liền muốn trừng phạt miệng cô. Vậy nếu như cô dùng tay hay chân phản đối anh thì chẳng phải anh muốn cắt luôn tay chân cô cũng nên.

Nghĩ tới đây, Quý Tiểu Đông đột nhiên tỉnh lại, cô dùng sức đẩy Hoàng Phủ Chính ra để mình có cơ hội hít thở từng ngụm khí oxi trong lành. 

Riêng Hoàng Phủ Chính đang hưởng thụ đôi môi ngọt ngào như kẹo đường của Quý Tiểu Đông thì lại bị cô phản kháng. Sâu trong thâm tâm anh, anh cũng chưa hề nghĩ tới cô lại dám đẩy mình ra, đúng là một người phụ nữ ăn gan hùm mật báo.

Trong lòng tràn ngập mãnh liệt ý muốn chinh phục cô, Hoàng Phủ Chính lại lần nữa áp sát vào Quý Tiểu Đông, môi mỏng như cuồng phong bão tố từng trận đánh úp xuống đôi môi anh đào của cô. Lại cũng không để ý tới đối phương vừa mới bổ sung thần trí, anh như kẻ thống trị đi xâm lược những kẻ dưới tay anh, bá đạo dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng cùng bờ môi đẫy đà đang có ý đối kháng với anh, thậm chí anh còn cố tình dùng đầu lưỡi mình để trêu đùa khóe môi cô. 

Mà lúc này Quý Tiểu Đông nhất thời cảm thấy trán mình nóng sốt từng trận, máu cũng nhanh chóng dồn lên não, may là chính mình không bị bệnh cao huyết áp, nếu không đoán chừng cô sẽ bị té xỉu ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ lại, giằng co qua lại với anh như vậy thật sự cảm thấy rất mắc cỡ. Thân thể đang bị tổng giám đốc ôm chặt lấy không nói, mà đôi môi cũng cứ thế bị anh kìm hãm không thể thoát ra được. 

Hoàng Phủ Chính chưa từng nghĩ đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của Quý Tiểu Đông lại có mùi vị thơm ngọt như thế. Giờ phút này, anh như kẻ nghiện heroin, biết rõ sẽ doạ đối phương sợ nhưng anh không thể dừng lại được, thậm chí còn có ý nghĩ mình nên ra tay mạnh hơn để bắt nạt đối phương. 

Từ trong ánh mắt đối phương, Quý Tiểu Đông lại như nhìn thấy trong mắt anh hoàn toàn là lửa dục. Tuy rằng chưa từng trải qua những sự việc như thế này bao giờ nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết những điều cơ bản như thế. Nghĩ vậy, cô vội vã lại lần thứ hai muốn đẩy Hoàng Phủ Chính ra nhưng đối phương lại như là một con báo đang săn mồi nhìn chằm chằm vào cô, anh cũng không di chuyển thân mình chút nào. Sức lực của cả hai chênh lệch nhau quá lớn nên cô đành phải nhượng bước vỗ vào vai Hoàng Phủ Chính như muốn nhắc nhở anh mau mau dừng lại.

Ngược lại, Hoàng Phủ Chính càng ngày càng ép tới, mãi đến tận khi thấy cô không còn chỗ trốn, anh ép thân mình thật chặt lên thân thể Quý Tiểu Đông, áp chặt cô lên bàn. Sau đó, anh lại duỗi cánh tay dài ra ôm trọn gáy cô để khuôn mặt cô hướng về phía anh. Lần này anh rốt cuộc cũng an bình hành động theo cách anh muốn. 

Cứu mạng! Ai tới cứu cô với?

Quý Tiểu Đông căng thẳng đến mức muốn bất tỉnh ngay lập tức, chạy trốn không được nên lúc này cô cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cắn răng chịu đựng sự tấn công của Hoàng Phủ Chính đối với mình. Cô cũng không còn giãy dụa, tùy ý đối phương nuốt trọn môi lưỡi trong khoang miệng mình mà mình thì chỉ có thể bất lực cam chịu. 

Rất lâu sau đó, không khí yên tĩnh lại, Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng cảm giác được việc bị Hoàng Phủ Chính cưỡng hôn cũng không phải là vấn đề ghê gớm và phản cảm như cô vẫn nghĩ. Cô dũng cảm thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt từ đôi môi anh mang lại, xem đầu lưỡi đối phương như ngụm nước suối tinh khiết trong veo mà lại dễ ngửi, thậm chí còn khá giống nha phiến khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Đầu óc choáng váng cô chỉ có âm thầm cầu khẩn loại cảm giác tuyệt vời mà xa lạ này có thể vẫn cứ tiếp tục kéo dài, tốt nhất là kéo dài mãi mãi, đừng bao giờ ngừng lại.

Sau khi cưỡng hôn thành công, trong lòng Hoàng Phủ Chính vừa cảm thấy đắc ý vừa hồi hộp lẫn lo lắng. Xem ra cô gái nhỏ này căn bản cũng không phải là đối thủ của mình mà.

Hộc…. thiếu oxi, thở hổn hển….. một loạt những hành động mập mờ khiến Quý Tiểu Đông rốt cục không nhịn được muốn đầu hàng. Trong lòng cô, một mặt không muốn buông thả những vị ngọt ngào nồng đậm như thế, một mặt lại muốn anh thả ra để mình có cơ hội hít thở không khí trong lành. 

Lượng hô hấp của phái nam quả nhiên lại mạnh hơn nhiều so với phái nữ. Sau khi Hoàng Phủ Chính vừa thả Quý Tiểu Đông ra, anh bình tĩnh đứng nhìn khuôn mặt hồng phấn như hoa của cô nhưng hai tay vẫn còn  ôm thật chặt đối phương không buông tha.

Khi đã lấy lại tỉnh táo, Quý Tiểu Đông vẫn không có dũng khí ngước lên, cô cứ lơ là nhìn đâu đó chứ cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Phủ Chính. Cuối cùng, khi đã cảm thấy bình tâm được đôi chút, cô cũng vội vàng mở miệng nói: "Xin lỗi, khi nãy tôi không cố ý phản đối đề nghị của anh, rất xin lỗi vì để anh hiểu lầm. Mọi chuyện hôm nay xem như không có chuyện gì, tổng giám đốc cũng đừng để trong lòng."

Hoàng Phủ Chính vươn cánh tay dài chuyển qua hai vai Quý Tiểu Đông, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu đối phương nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của cô, dường như anh muốn thấy linh hồn của cô đang trốn trong nơi sâu thẳm tối tăm kia.

Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Chính mới từng chữ từng chữ nói: "Anh yêu em."

"Hả?"

"Anh nói anh yêu em."

Lần này Quý Tiểu Đông tuyệt đối nghe rõ ràng, mà câu nói này so với nụ hôn dài lâu lúc nãy càng làm lòng cô chấn động hơn. Đôi môi cùng con mắt cô đều trợn tròn lên, thật giống là đang chứng kiến một việc lạ lùng, cô muốn nói nhưng lại thôi: "Tổng giám đốc anh —— "

"Em có yêu anh hay không?"

Đây có được xem như việc tỏ tình không nhỉ? Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cách tỏ tình quái dị như thế.

Lạ lùng thì cứ lạ lùng đi nhưng tại sao anh lại cứ một mực âu yếm xong lại tỏ tình với mình như vậy? Anh ưu tú như vậy, lẽ nào sẽ thích một cô gái bình thường đến nỗi không có gì đặc biệt như cô đây?

Quý Tiểu Đông cũng không còn cách nào khác, đành dời ánh mắt mình đi chỗ khác. Cô liên tiếp chớp mắt đến mấy lần, hi vọng mọi chuyện trước mắt đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng dù cô có chớp mắt cả trăm ngàn lần thậm chí có nhắm mắt lại thì Hoàng Phủ Chính vẫn đang sống sờ sờ và đứng trước mặt mình. Hơn nữa anh lại rất bình tĩnh, đang chờ đợi cô hồi phục tư thế ban đầu.

Cô đưa tay ra sờ lên trán đối phương, không có đốt nào trên trán sao?

Hoàng Phủ Chính cũng từng suy nghĩ qua rất nhiều trường hợp về phản ứng của  Quý Tiểu Đông khi nghe mình tỏ tình nhưng dù nghĩ như thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới cô sẽ xoa trán mình như lúc này. 

Hết chương 121