Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 113: Sự quan tâm của tổ trưởng Lưu (phần 2)




Hai phút sau, sau khi cẩn thận kiểm tra trong phòng vệ sinh không còn ai, tổ trưởng Lưu mới vô cùng bí mật kéo sát Quý Tiểu Đông đến gần mình trực tiếp hỏi. 

"Có chuyện này từ trước đến giờ, chị chưa từng kể cho ai nghe. Nhưng lúc nãy nghe em kể thì chị cảm thấy rất nghi ngờ."

"Chuyện gì vậy? Có liên quan tới em sao?"

"Đương nhiên, chính là thủ phạm đột nhập vào văn phòng, bây giờ chị nghi là do nữ ma đầu làm ra."

Quý Tiểu Đông giật mình, ngay cả tổ trưởng Lưu cũng đoán được việc này. Cô ấy thật tài. 

"Chị biết em cũng sẽ không tin nhưng trước hết em hãy nghe chị nói. Thực ra, nữ ma đầu cũng có một chìa khoá. Cô ấy làm chìa này vì phòng ngừa trường hợp lỡ chẳng may người trực nhật để quên chìa khoá hoặc làm mất thì cũng còn có chìa khóa để mở cửa văn phòng."

"Ý chị nói vì trong tay cô ấy có chiếc chìa khoá này nên thừa dịp buổi tối không ai thấy, cô ấy lén lút ăn trộm đồ?"

Tổ trưởng Lưu nói ra suy nghĩ của mình: "Chị cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ xác thực. Đương nhiên là không phải cô ấy thiếu thốn gì mà chỉ muốn đả kích em thôi. Vừa nãy em nói với. chị rằng cô ấy đã ghét em ra mặt, vậy chứng tỏ cô ấy đã xem em chính là tình địch rồi. Vì vậy, cô ấy cũng có thể nghĩ đến nhiều cách để hãm hại em chứ."

"Nhưng em cảm thấy không khả quan lắm. Cho rằng cô ấy không phải thiếu thốn mà chỉ muốn đả kích em thôi nhưng cô ấy đã lấy đồ vật của Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn. Vậy có phải cô ấy đã trả giá quá lớn rồi không?"

"Nhưng cô ấy chỉ trộm những thứ không đáng tiền, chắc cô ấy vốn nghĩ rằng chúng ta sẽ không báo cảnh sát. Hơn nữa em có chú ý đến không? Hôm đó, cô ấy đến sớm hơn bình thường, mà khi nghe em nói phải bảo vệ hiện trường thì cô ấy tỏ vẻ tức giận. Em nói xem cô ấy muốn bảo vệ hiện trường hay là phá hoại hiện trường đây?"

Quý Tiểu Đông  không thể không khâm phục tài quan sát cẩn thận của tổ trưởng Lưu. Tuy cô ấy chỉ hơn cô vài tuổi nhưng nếu là cô thì cô cũng không thể quan sát tường tận tình huống như thế được. 

Vì bản thân lần đầu tiên nghe được khả năng suy đoán này nên Quý Tiểu Đông  cố ý trầm mặc không nói gì.

"Tiểu Quý, mặc kệ vụ án này có phá được hay không, chị cũng khuyên em nên cẩn thận. Bây giờ, nữ ma đầu đang sợ hãi đến nỗi đổ bệnh rồi nên em cũng cố gắng hạn chế tiếp xúc với cô ta đi."

"Em đang nghĩ, tại sao lòng người có thể hiểm ác như vậy? Cũng coi như em đúng là tình địch của cô ấy thì cô ấy cũng không cần làm chuyện đằng sau lưng em như vậy chứ?"

"Đó chỉ là ý nghĩ của em mà thôi, chuyện này cũng chưa phải là ác độc nhất đâu. Tâm lý cô ấy đang không ổn định nên nói không chừng cô ấy cũng sẽ cho người bắt cóc em đem bán cho người ta ở nông thôn đấy."

"Tổ trưởng, sức tưởng tượng của chị có thể viết tiểu thuyết đấy. Loại tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim truyện thôi, ngoài đời làm gì có chuyện đó được."

Tổ trưởng Lưu cũng cảm giác mình nói có phần hơi quá nhưng cô vẫn tốt bụng dặn dò: "Cũng không phải là không thể nhưng tốt nhất em cứ coi như chị nói lung tung thôi. Nói chung em phải cẩn thận trong mọi việc, nếu thấy bất kỳ rắc rối nào thì cứ báo cảnh sát."

"Nếu như lần sau tới phiên em trực nhật mà có bị mất đồ thì dù là ai em cũng sẽ báo cảnh sát."

"Em đó, không biết em có ngốc thật hay không, cô ấy còn dám dùng lại chiêu cũ lần nữa sao? Tốt nhất em cứ cẩn thận thì hơn, chị ra trước đây."

Sau khi nói xong, tổ trưởng Lưu cũng lắc đầu quay về văn phòng.

Quý Tiểu Đông còn đứng đó suy nghĩ, không nghĩ ra cô ngốc ở chỗ nào?

Mới vừa trở lại phòng làm việc, ngồi không được bao lâu, Quý Tiểu Đông liền nhận được điện thoại của Lương Thu: "Tiểu Lương, khi nãy anh nói hay lắm."

"Tiểu Quý, tối nay có rảnh không? Chúng ta ăn cơm đi.”

"Rảnh thì  rảnh nhưng hôm nay để tôi mời anh để cám ơn anh giúp đỡ."

"Nói cảm ơn cũng quá khách khí vì việc này vốn là trách nhiệm của anh. Hôm nay em chỉ cần đến cho có mặt là được."

"Cái gì mà cho có mặt là được? Em không phải là khách quý, anh mới là đại ân nhân của em đây. Được rồi, anh nói chúng ta sẽ đi nơi nào ăn?"

"Ngày hôm nay để anh quyết định là được, sau khi tan việc anh chờ em trước cửa rồi chúng ta cùng đi."

"Vậy cũng được, tối nay gặp."

Quý Tiểu Đông mới vừa để điện thoại di động xuống, trong lúc vô tình lại phát hiện rất nhiều đồng nghiệp đang lén lút nhìn mình.

"Các cậu đang làm gì vậy?"

"Là điện thoại của anh bảo vệ đúng không? Anh ta muốn mời cậu ăn cơm hả?"

"Đúng đấy."

"Xem ra các cậu rất thân, hơn nữa quan hệ cũng không phải bình thường."

Loại hiểu lầm này cũng có chút vui nhưng đừng lặp lại quá nhiều lần là được rồi. Quý Tiểu Đông thờ ơ cười nói: "Các cậu nghĩ nhiều quá rồi,. chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lần này anh ấy giúp tớ điều tra nên tớ muốn cảm ơn anh ấy thôi."

"Lấy cớ là công việc để phát triển tình cảm riêng tư chứ gì. Anh ấy chẳng khác nào vệ sĩ của cậu."

Tiểu Nguyễn phản bác nói: "Nhưng tớ lại cảm thấy anh ấy không xứng với Tiểu Quý. Tuy rằng dáng dấp cũng tạm được nhưng nhìn có chút ngốc, công việc lại chẳng ổn. Nếu Tiểu Quý theo anh ta thì chắc chắn cậu ấy sẽ khổ."

"Anh ta làm việc ở đây như vậy nhưng ai biết hoàn cảnh gia đình của anh ấy thế nào? Nói không chừng là con nhà đại gia đấy."

"Con đại gia sẽ đến công ty chúng ta làm nhân viên bảo vệ? Cậu cũng xem tiểu thuyết nhiều quá rồi."

"Hiện tại có rất nhiều người giấu thân phận thật sự của mình. Cho là anh ấy không phải con nhà giàu nhưng tầm trung lưu là được rồi, vừa có nhà có xe, cuộc sống cũng rất thoải mái. Tiểu Quý, tớ ủng hộ cậu kết giao với anh ta."

"Tớ chỉ e trong lòng anh ta không có ý định đó, nếu kết với Tiểu Quý chỉ sợ anh ta thảm rồi."

Quý Tiểu Đông không nhịn được nữa, cô vội vã ngăn lại nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là bữa cơm cảm ơn thôi mà các cậu nói xấu tớ thế. Tha cho tớ được không?”

"Được rồi, chúng tớ chỉ hiếu kỳ thôi chứ không có ý gì khác. Bất kể chuyện như thế nào, tớ cũng cảm ơn anh ta vì đã giúp đỡ chúng ta."

"Tớ cũng vậy. Chờ ngày nào đó tìm ra thủ phạm thì tớ sẽ đích thân đến nói cám ơn anh ta."

Thời gian chậm chạp trôi qua, Quý Tiểu Đông lại cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa trong lòng cô lại chứa nhiều bí mật như vậy, cũng sợ mình nói hớ ra, để lộ sự thật thì không xong. 

Sau khi tan việc, Quý Tiểu Đông nhìn thấy Lương Thu đang chờ mình trước cửa. Sau khi chào hỏi đồng nghiệp, cô nhìn về phía anh đang cười và vẫy tay với mình. Khi Quý Tiểu Đông nhìn về phía anh thì cô chỉ thấy mấy người trong phòng bảo vệ nháy mắt nhìn nhau. Mà khi bọn họ phát hiện thấy Quý Tiểu Đông nhìn về phía bên này thì cũng không che giấu mà cười trêu chọc khiến mặt Quý Tiểu Đông càng thêm đỏ bừng.