Đột nhiên cảm thấy mình còn có chuyện muốn nói, Hoàng Phủ Chính giơ tay lên vừa định gọi cô lại nhưng anh lại suy nghĩ không biết mình nên nói gì với cô. Cuối cùng vẫn len lén thu tay về.
Quý Tiểu Đông vô lực tựa vào vách tường trong thang máy, cô hầu như không thể tin được mọi thứ vừa mới xảy ra trước mắt mình. Không những khóc lóc trước mặt tổng giám đốc mà còn đứng ôm nhau với anh nữa. Không biết đây là phúc hay là họa đây.
Cô thầm mến tổng giám đốc cũng đã lâu, xưa nay đều không vọng tưởng có một ngày mình có được anh. Thế mà ngày hôm nay cô thật may mắn, dù chỉ là mấy phút ngắn ngủi nhưng cô tin cuộc đời cô từ đây sẽ có ý nghĩa hơn, một trang mới sẽ mở ra trong cuộc đời cô.
Quý Tiểu Đông trở lại lầu mười sáu, trước tiên cô vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó làm như không có chuyện gì trở về phòng làm việc của mình.
Có thể nhận thấy rằng các đồng nghiệp như đang chờ đợi cô, nghênh tiếp cô như chào đón một vị anh hùng trở về.
Tiểu Nguyễn là người nóng lòng nhất, côDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, bước đến nhìn chằm chằm Quý Tiểu Đông sốt ruột hỏi: "Thế nào? Vụ án ra sao?"
"Không có gì. Có điều chủ tịch và tổng giám đốc đều đã biết sự thật rồi, tớ nghĩ sẽ nhanh chóng có cách giải quyết thôi."
"Vậy sau khi tớ và Tiểu Trần rời khỏi phòng, cấp trên đã nói gì?"
"Chỉ đơn giản phân tích nguyên nhân của kẻ tình nghi thôi. Thực ra sau đó tớ hầu như không nói một lời nào, cũng không biết mình ở đó làm gì nữa. Nếu như không phải vì hiếu kỳ, tớ cũng đã sớm rời đi rồi."
"Lúc đó tớ cũng muốn ở lại nghe bọn họ phân tích. Như lời cậu nói, dù ở đó tớ không có gì để làm thì tớ vẫn chỉ muốn đứng đó được nhìn tổng giám đốc là được rồi, nhưng tên bảo vệ kia một mực kêu tớ về, thật chán muốn chết."
Quý Tiểu Đông biết chắc có người yêu cầu Lương Thu làm vậy nhưng cũng vì giữ gìn hình tượng cho anh, cô cũng cố ý nhắc nhở: "Thật không may, người cậu ghét đó chính là bạn tớ đó. Vụ án này do anh ta điều tra."
"A, như vậy sao? Chuyện đó …. Anh ta cũng rất đẹp trai, cao ráo, đặc biệt lúc đứng đó phân tích cũng rất có khí thế đó nha."
"Cậu cũng thay đổi quá nhanh rồi, lúc nãy còn nói chán ghét anh ta mà."
Sau khi mọi người chế nhạo Tiểu Nguyễn, lại có một đồng nghiệp tò mò hỏi: "Tại sao nữ ma đầu cũng xuất hiện ở đó? Có phải khi bị tổng giám đốc biết sự thật thì cô ta tìm cách chối tội hay không?"
"Cậu ngốc thật, nếu chuyện nữ ma đầu bị đăng báo thì có phải sai lầm của Tiểu Quý cũng bị phơi bày rồi sao? A, xin lỗi, Tiểu Quý, thực ra tớ cũng nghĩ rằng cậu không sai." Nói xong, người đồng nghiệp quay mặt về phía Quý Tiểu Đông tỏ vẻ hối lỗi.
Chỉ cần biết được sự thật rằng mình vô tội và cũng vì lợi ích của công ty nên cô sẵn sàng gánh chịu dư luận, nói: "Không sao, nói không chừng cũng do tớ không đóng cửa kỹ nên mới khiến mọi người bị phiền toái. Thực ra hôm nay mọi người cũng không có nhắc đến quản lý Dương nhưng vì cô ấy là lãnh đạo nên mới gọi cô ấy tham dự."
"Vậy tại sao quản lý Dương phải dự họp? Vụ án này có liên quan với cô ấy sao?"
"Đương nhiên là không có liên quan, tớ nghĩ chắc do tổng giám đốc gọi đến thôi. Anh ấy là giám đốc của toàn công ty, hơn nữa cô ấy lại có mối quan hệ khá thân thiết với anh nên anh mời cô ấy đến dự họp cũng là chuyện bình thường."
"Đúng rồi, vừa nãy tớ thấy sắc mặt của chủ tịch và tổng giám đốc không tốt. Trước giờ tớ chưa từng thấy bọn họ lại nghiêm túc như vậy, chắc họ cũng kinh ngạc vì chuyện xảy ra lần này. Nếu bọn họ quan tâm thì tớ nghĩ mọi chuyện sẽ nhanh chóng được sáng tỏ thôi."
"Đúng đấy, tớ cũng muốn hỏi về chuyện mình khoá cửa kỹ đến như vậy sao tên trộm có thể đột nhập vào được? Lẽ nào thật sự có chìa khoá vạn năng sao?"
Mọi người chụm đầu ngồi lại suy luận cách tên trộm đột nhập vào phòng, còn Quý Tiểu Đông lại dường như không quan tâm, cô tiếp tục trở lại bàn mình và bắt đầu làm việc.
Một lúc lâu sau, cũng đến giờ làm việc, mọi người lục tục trở về bàn mình. Rốt cuộc Quý Tiểu Đông cũng vui mừng vì thoát khỏi sự hỏi han của các đồng nghiệp. Thế nhưng ngay lúc đó, có một tin nhắn MSN chuyển đến cho cô.
Tổ trưởng Lưu trực tiếp hỏi vấn đề nói: "Tiểu Quý, tại sao Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn đều về trước mà em lại vẫn ở đó?"
"Thật sự em cũng không biết, không ai kêu em đi ra ngoài nên em không dám đi. Nếu có ai yêu cầu em ra ngoài thì em cũng đi theo luôn."
"Em đừng giấu diếm chị, chị biết em biết sự thật, hãy mau nói chị biết đi. Chị bảo đảm sẽ không nói ai biết."
"Thật sự em không biết gì hết. Với lại chủ tịch, tổng giám đốc và anh nhân viên bảo vệ cũng không nói gì. Chắc họ chưa thu thập đủ chứng cứ nên cũng sợ bứt dây động rừng."
Lúc này tổ trưởng Lưu càng thêm bức bách, gấp gáp ép Tiểu Quý, cô tiếp tục vạch trần nói: "Tiểu Quý, chắc chắn em có điều giấu chị, vừa nhìn vẻ mặt em là biết ngay. Tuy em cố gắng tỏ ra bình thường nhưng chị vẫn có cảm giác em đang cố tình giấu diếm điều gì. Em vẫn nên thẳng thắn nói ra sự thật thôi."
Quý Tiểu Đông thấy tổ trưởng Lưu như vậy nên cô cũng lộ vẻ uất ức, xem ra cô không dễ lừa gạt được tổ trưởng Lưu. Đương nhiên Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng vì cô ấy quan tâm mình nên mới cẩn thận tỉ mỉ hỏi cô như thế. Nếu lúc này cô không nói ra sự thật thì cô ấy sẽ khó thoả mãn, từ đó sẽ cố gắng ép hỏi cô cho đến cùng. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông quyết định sẽ nói hết sự thật với tổ trưởng Lưu.
"Thật sự cũng không có gì, chỉ là có liên quan đến quản lý Dương.”
"Cô ấy làm sao?"
"Chị có nhớ vụ lần trước em tặng hoa cho tổng giám đốc không? Tuy em đã từng giải thích với quản lý Dương rồi nhưng cô ấy vẫn mang hận. Khi nãy sau khi Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn rời đi, trước mặt các cấp trên, cô ấy đã nổi giận với em."
"Có chuyện như vậy sao? Tổng giám đốc biết không?"
Tổ trưởng Lưu trừng mắt nhìn vào màn hình máy vi tính, cũng nhanh chóng đánh ra hàng chữ. Đồng thời cô cũng quay qua quay lại nhìn trước ngó sau, cuối cùng quay nhìn Quý Tiểu Đông giống như đang muốn tìm kiếm vật gì.
"Đương nhiên anh ấy không biết."
"Chẳng trách khoé mắt em đỏ cả lên, em bị cô ấy mắng đến nỗi khóc sưng mắt phải không?"
"Lúc đó em không khóc nhưng sau đó mới khóc, cũng coi như là có liên quan đến cô ấy."
"Thật khó ưa, chị không ngờ cô ấy lại keo kiệt và tính toán chi li như vậy. Tiểu Quý, bây giờ em với chị ra ngoài một chút. Chúng ta đến phòng vệ sinh đi, chị có việc muốn nói với em. Em ra trước đi, chị sẽ lập tức đến ngay."
Lần này đến phiên Quý Tiểu Đông kinh ngạc, cô không rõ lý do vì sao nên hỏi: "Chuyện gì vậy chị? Gấp lắm sao?"
"Chị cũng không biết có gấp hay không nhưng chị thấy nó cũng quan trọng. Em đi nhanh đí, lát nữa sẽ biết."
Quý Tiểu Đông đóng khung chat lại. Sau đó cũng đứng lên, được một lúc như không yên lòng, cô lại khom lưng ngồi xuống thoát luôn MSN. Cuối cùng cô làm ra vẻ muốn đi vào phòng vệ sinh