Sau khi tan việc, người người nối đuôi nhau ra về, thoạt nhìn rất bình thường nhưng chỉ trong chốc lát sau, Quý Tiểu Đông và Tiểu Trần lại dắt tay nhau xuất hiện trong camera. Đó chính là lúc họ rời khỏi công ty.
Sau một lúc lâu, không có tín hiệu gì, Lương Thu đã bấm nhanh qua khúc phim này. Anh cho bắt đầu chiếu bình thường từ lúc tám giờ tối trở về sau.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Quý Tiểu Đông. Mặc dù trên người cô ấy là bộ đồ công sở khá lịch sự nhưng bóng lưng cô ấy, dáng vẻ cô ấy chỉ có một người mà thôi. Vào lúc này, Quý Tiểu Đông Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chợt cảm thấy người này nhìn rất quen mắt.
Hoàng Phủ Chính đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Cô nhìn người kia có đoán ra là ai không?"
"Không chắc chắn lắm nhưng người kia có vẻ giống quản lý Dương."
"Tiểu Lương, cậu phóng to màn hình camera đến gần đây cho Tiểu Quý xem rõ một chút?"
"Dạ, Tổng Giám Đốc."
Hình ảnh được phóng to, quả nhiên xuất hiện một người phụ nữ đang tiến vào cửa chính của công ty. Không ai khác đó chính là quản lý Dương.
Hoàng Phủ Chính quay đầu lại nhìn Quý Tiểu Đông nhưng cũng không nói lời nào. Quý Tiểu Đông cũng hiểu ý anh nên trên mặt có vẻ kích động. Chẳng lẽ cô sắp tìm ra sự thật?
Lương Thu vừa phóng to hình ảnh trên camera vừa giải thích nói: "Bởi vì ở các tầng lầu của công ty chúng ta không có camera nên chúng ta chỉ có thể đoán được là ai qua camera này thôi. Lát nữa em chú ý người đi xuống lầu là ai nha."
Thời gian cuối cùng đi ra là tám giờ mười bảy phút tối. Lúc quản lý Dương đi ra, cô có cầm một chiếc túi nhựa, có lẽ đồ vật bên trong không nhiều lắm. Quý Tiểu Đông nhớ lại quà tặng và tiền của Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn bị mất không nhiều, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cô căn bản không thấy rốt cuộc trong túi có gì.
Lương Thu cho dừng ở thời gian tám giờ mười bảy phút tối, sau đó anh lại đem hình ảnh kia phóng đại gấp mấy lần. Cứ như vậy rốt cuộc mọi người có thể thấy trong túi rõ ràng có một chiếc hộp hình chữ nhật, mà chiếc bao bên ngoài là màu lam.
Quý Tiểu Đông như có điều suy nghĩ trầm mặc.
Hoàng Phủ Chính căn dặn nói: "Tiểu Quý, hiện tại chúng tôi cần cô giúp một việc."
"Mời Tổng Giám Đốc cứ nói."
"Tôi nghe Tiểu Lương nói, lúc trước cô nói với anh ta rằng trong phòng cô có một đồng nghiệp bị mất một món quà, đó là chiếc ví tiền. Tôi thấy có lẽ chính là chiếc hộp màu lam này rồi. Bây giờ cô giúp tôi hỏi người đồng nghiệp kia về màu sắc lẫn hình dáng món quà ra sao. Chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ rồi."
"Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy."
Hoàng Phủ Chính lại nghiêm túc dặn dò cô nói: "Nên nhớ đừng tiết lộ tin tức, tôi sẽ phối hợp với đội bảo vệ điều tra việc này."
"Tôi hiểu rồi."
Quý Tiểu Đông lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Tiểu Nguyễn. Vì câu trả lời rất quan trọng nên cô không ra ngoài mà ngồi ngay trên ghế để gọi điện thoại.
"Tiểu Nguyễn, bây giờ tớ đang nhờ phòng bảo vệ giúp một tay điều tra vụ việc bị mất trộm lần trước. Tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói kích động của Tiểu Nguyễn: "Cậu nói cậu đang ở đâu? Phòng bảo vệ sao? Sao bọn họ lại biết chuyện này?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, chờ lúc chúng ta gặp nhau thì tớ sẽ nói với cậu. bây giờ cậu trả lời với tớ một chuyện.”
"Được, cậu hỏi đi."
"Quà tặng của cậu, cũng chính là ví tiền đó, có màu sắc và hình dáng thế nào vậy?"
"Ví tiền rất nhỏ, dẹp, gọn có thể nhét vừa tờ 100 tệ. Bên ngoài chiếc hộp được bọc giấy gói màu lam, vì bạn tớ rất thích màu lam. Tất cả đều là màu lam...."
Trước tất cả các điểm nghi vấn này, linh hồn của Quý Tiểu Đông trong phút chốc như bị ai rút cạn sạch. Cô lẩm bẩm nói: "Được, vậy cám ơn cậu."
"Sao rồi? Có tin tức gì không? Hay là nghi ngờ người nào rồi hả?"
"Tạm thời chưa có, phòng bảo vệ đang điều tra, chắc sẽ có tin tức sớm thôi. Được rồi, vậy đi, tớ còn có việc."
"Được rồi, vậy tớ chờ tin tưc của cậu, chào."
Quý Tiểu Đông để điện thoại di động xuống, tâm tình đột nhiên trở nên rất phức tạp. Chân tướng đã lộ ra rồi nhưng cô không biết giờ phút này tại sao đột nhiên cô lại không muốn biết sự thật nữa?
Lương Thu không nhịn được hỏi: "Sao rồi? Đồng nghiệp em nói Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thế nào?"
"Cô ấy nói hình dáng chiếc ví rất dẹp, dài và gọn, hơn nữa màu sắc được bọc bên ngoài cũng giống như bên trong, đều là màu lam."
"A, vậy chính là cùng màu với cái túi to khi nãy rồi. Chẳng lẽ chính cô ấy làm sao?"
Quý Tiểu Đông không nói gì, ngoài mặt trông như bình tĩnh nhưng trong lòng đầy buồn rầu, đau khổ.
Phát hiện ra sự thật này khiến Hoàng Phủ Chính cũng giật mình, anh mở miệng nói: "Tiểu Quý, cô về trước đi, nếu có việc cần thì chúng tôi tìm cô sau. Cô phải nhớ giữ bí mật chuyện này, đừng nói với ai vì cô ấy chưa nhận tội. Để tôi suy nghĩ xem khi nào là lúc thích hợp công khai việc này."
"Tôi biết rồi. Chào Tổng Giám Đốc, chào Tiểu Lương, tôi đi trước."
"Tạm biệt."
Trong lòng rối tinh rối mù, hai chân Quý Tiểu Đông đứng không vững. Cô không thể ngờ sự thật lại đau lòng đến như vậy. Lúc đầu cô dự định bỏ qua chuyện này để mình chịu ấm ức. Thế nhưng không ngờ Lương Thu lại thay cô điều tra sự việc mà lại để cho Tổng Giám Đốc biết.
Cô đương nhiên muốn cảm ơn Lương Thu và Tổng Giám đốc nhưng cô không biết tại sao quản lý Dương lại làm vậy? Thật ra trong lòng cô luôn mong mọi việc sẽ như lời cô ấy nói: bởi vì sơ ý của mình mà để cho kẻ trộm thừa cơ đột nhập. Sự thật như vậy còn dễ chấp nhận hơn so với sự thật lúc này.
Đợi khi cô trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người cũng đang chờ cô. Ai cũng nhìn chăm chăm với mong muốn cô có thể nói hết sự thật cho họ biết.
"Mọi người ….."
Tiểu Nguyễn lập tức cướp lời nói: "Tiểu Quý, tớ cũng nói với các đồng nghiệp ở đây rằng khi nãy cậu gọi điện thoại cho tớ để hỏi về chiếc ví tiền. Giờ cậu cứ nói thật với chúng tớ đi thôi, chúng tớ muốn biết sự thật."
"Thật ra tớ cũng muốn biết nhưng phòng bảo vệ vẫn còn điều tra, đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian nữa." Quý Tiểu Đông cũng nghĩ ra cái cớ, nhanh chóng nói lý do để trấn an mọi người.