Edit: Sóc Là Ta
Cảm thấy sức lực mình không bằng anh nên Quý Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là cứ để mặc cho anh nắm. Bên cạnh đó cô lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tổng Giám Đốc, sao anh lại ở đây?”
“Câu này tôi cũng muốn hỏi cô đấy, sao cô lại ở đây?”
“À, tôi đến leo núi cho nên mới tới đây.”
Hoàng Phủ Chính giống như một vị tiền bối, nặng nề hỏi ngược lại: “Tôi hỏi cô đứng ở đây làm gì? Cô có biết ở đây rất nguy hiểm lắm không?”
“Tôi không biết mà tôi cũng không thấy ở đây nguy hiểm. Tôi cũng chỉ muốn đứng đây trò chuyện với trời cao thôi.”
“Nói chuyện với trời cao sao? Cô phải đứng ở vách núi hiểm trở này sao?”
“Như vậy sẽ nói chuyện dễ hơn.”
Hoàng Phủ Chính nhìn cô chằm chằm mất mấy giây,,cuối cùng anh cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi còn tưởng rằng cô đang nghĩ quẩn đấy.”
Vốn cho rằng đối phương sẽ lớn tiếng phản bác nhưng Quý Tiểu Đông chỉ ồ một tiếng mà không nói gì thêm.
“Chẳng lẽ cô thật sự có ý định này?” Trên mặt Hoàng Phủ Chính thể hiện tia nhìn cảnh cáo, giống như anh đang muốn nói: cô dám trả lời thừa nhận thử xem.
Quý Tiểu đông ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Hoàng Phủ Chính, tiếp theo cô thật bình tĩnh trả lời: “Không, tôi không có.” Nói xong, cô lại nhìn ra phía xa.
“Vậy vừa rồi cô nói gì với ông trời?”
“Không có gì, chỉ muốn nói lời tự đáy lòng mà thôi.”
“Cô có thể nói lời nói trong lòng mình công khai vậy sao?”
“Không. Tôi không muốn nói với người quen, cũng không muốn nói với người xa lạ.”
Hoàng Phủ Chính cứ có cảm giác hôm nay Quý Tiểu Đông rất kỳ lạ. Anh trầm mặc một hồi sau, vì quá tò mò nên anh mở miệng hỏi: “Gần đây cô gặp chuyện gì à?”
“Không có.”
“Trên mặt cô rõ ràng viết là có chuyện nhưng nếu cô đã không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng.”
Lời nói là như thế nhưng vẫn có thể hiểu rằng anh cũng không cam tâm bỏ qua dễ dàng như vậy. Thế nhưng Quý Tiểu Đông vẫn quyết định cố ý bỏ qua lời anh nói, chuyển đề tài mới để nói: “Tổng Giám Đốc, anh cũng tới leo núi à?”
“Gọi tôi là lão Đại.”
“Được rồi, lão Đại.”
“Tôi thích vận động, cho nên mỗi ngày đều sẽ chạy bộ hoặc chơi bóng. Chủ nhật tôi thường đến đây leo núi, tôi đã rất quen thuộc với nơi này rồi.”
“A, ra là như thế.”
Quý Tiểu Đông chỉ thờ ơ nghe lời anh nói tựa như cô cũng không có tâm trạng để trò chuyện cùng người khác.
Hoàng Phủ Chính cũng nhạy cảm nhận ra sự xa cách của đối phương, cô ấy không hề giống như trước, vẻ mặt cũng không còn vui vẻ như trước nữa. Bây giờ trông cô ấy như người thất hồn lạc vía, thậm chí cô ấy giống như không còn hoan nghênh sự xuất hiện của anh.
Nếu như là lúc trước, Hoàng Phủ Chính cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái bởi vì anh vốn chính là một người ít nói, cũng không thích kết giao bạn mới. Ngồi cùng với người khác phái, anh rất lạnh nhạt thậm chí không buồn mở miệng. Nhưng hôm nay đối phương lại là Quý Tiểu Đông vốn vui vẻ đáng yêu, mà hai người lại cũng thân với nhau, thậm chí cô ấy còn gọi anh là lão đại mà hôm nay cô lại trở nên im lặng khiến anh có chút không quen.
“Lão Đại, anh còn phải leo núi. Vậy anh đi trước đi, tôi ngồi một lát ở đây đã.”
Hoàng Phủ Chính không dám tin vào tai mình, cô lúc này lại muốn đuổi khéo anh.
Một lát sau, vì không nghe đối phương nói gì nên Quý Tiểu Đong nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Chính, ánh mắt anh sâu thẳm đang nhìn cô. Có lẽ cũng nhận ra mình hơi lỗ mãng nên cô vội vã sửa lại lời nói: “Lão Đại, nếu không, anh ở lại đây nghỉ ngơi một chút, tôi về trước.”
Cô nói câu này rõ ràng có ý cự tuyệt. Câu trước còn muốn mời anh đi, còn câu sau lại nói mình muốn đi. Ngay lúc này, Hoàng Phủ Chính kinh ngạc nhìn cô, lúc này như đã nhận ra được lời nói không khách khí của mình nên cô hối hận muốn cắn lưỡi tự sát.
“Thật xin lỗi, ý của tôi là…..thật ra tôi cũng không có ý gì khác.”
“Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Quý Tiểu Đông có thể cảm nhận được sự quan tâm của Hoàng Phủ Chính đối với mình, nhưng lúc này làm sao cô có thể nói ra điều đau buồn trong lòng cô đây? Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn tiếp tục cự tuyệt lòng tốt của anh, thản nhiên nói: “Thật sự không có gì.”
“Vậy tôi đi trước, cô tiếp tục nói chuyện với ông trời đi.”
“Lão Đại, hẹn gặp lại.”
Hoàng Phủ Chính nhìn lại Quý Tiểu Đông một lần nữa như muốn nhìn thấu tâm sự trong lòng cô. Khi anh thấy người phụ nữ này dường như có chút ghét bỏ anh thì anh cảm thấy kỳ lạ và nhanh chóng rời khỏi đó.
Khi bóng dáng Hoàng Phủ Chính hoàn toàn mất hút trong tầm mắt mình, Quý Tiểu Đông như người mộng du vừa tỉnh cơn mê. Cô cũng không biết hôm nay mình thế nào, rõ ràng cô biết rõ anh quan tâm mình, nhưng,cô không nói đã đành mà giờ cô lại tỏ ra bất lịch sự ở trước mặt anh. Không biết cô có làm anh bị tổn thương hay không?
Nghĩ rằng lòng mình phải mở rộng, tâm tình phải buông lỏng, thế mà giờ đây lòng mình dường như càng lúc càng nặng nề. Hiện giờ cô thật sự ghét tính tình ngốc nghếch của mình rồi.
Sáng đầu tuần, Quý Tiểu Đông vẫn đi làm giống như thường ngày. Sau đó tổ trưởng Lưu lại nhận được một cuộc điện thoại, thông báo Quý Tiểu Đông đến phòng bảo vệ một chuyến, người gọi điện thoại chính là Tổng Giám đốc.
Ngoại trừ tổ trưởng Lưu thì Quý Tiểu Đông cũng cảm thấy khiếp sợ. Ở phòng bảo vệ, cô chỉ quen biết với mỗi mình Lương Thu. Nếu anh ta muốn tìm cô thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại di động cho cô thôi mà giờ người gọi cô đến lại là tổng giám đốc Hoàng Phủ Chính. Anh và Lương Thu cũng có thân thiết gì mấy đâu?
Mang theo nhiều nghi vấn, Quý Tiểu Đông vẫn đi đến phòng bảo vệ.
Khi đến phòng bảo vệ, cô nhìn thấy Lương Thu đang ngồi cùng Hoàng Phủ Chính, cô chỉ đơn giản gật đầu chào hỏi nói: “Chào anh.”
Lương Thu nhiệt tình đáp lại nói: “Tiểu Quý, em đến rồi?”
Hoàng Phủ Chính im lặng nhìn cô, trong ánh mắt thể hiện đầy nét yêu thương.
“Xin hỏi các anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Chuyện là như vậy, lần trước em nói với anh bộ phận của em có trộm lẻn vào, mặc dù không trộm thứ gì đáng tiền nhưng nó cũng liên quan đến phòng bảo vệ. Mặc dù quản lý Dương cũng quyết định không báo cảnh sát nhưng anh cũng cảm thấy không cam lòng, cho nên anh cũng muốn điều tra việc này. Chiều hôm nay, anh muốn xem lại camera nhưng việc này phải có được sự phê duyệt của Tổng Giám Đốc nên anh đã đi đến gặp anh ấy. Sau khi nghe sự việc, anh ấy cũng rất quan tâm nên muốn cùng anh điều tra cho rõ ngọn nguồn.”
“A, ra là như thế. Thật ra chuyện này đã qua, tôi cũng cảm thấy việc này cũng không quan trọng quá như vậy.”
Hoàng Phủ Chính biết cô không muốn lại gặp phiền toái, vì vậy anh nói qua loa: “Vừa rồi Tiểu Lương nói rồi, việc này chỉ có quan hệ đến phòng bảo vệ thôi, họ chỉ muốn mời cô hỗ trợ thôi.”
“Dĩ nhiên có thể, các anh muốn biết gì thì cứ hỏi, tôi nhất định thành thật trả lời.”
“Thật ra cũng không có gì, bởi vì chúng tôi đã xem qua camera rồi. Lúc đó có một người rất khả nghi, em đến đây xem một chút.”
Lương Thu lấy ghế cho Quý Tiểu Đông, ba người họ xúm lại cùng nhìn lên màn hình.
Hết chương 105.