Hào Môn Thừa Hoan

Chương 62: Đau lòng




Cô mặc một chiếc áo làm bằng vải chiffon, tóc ướt xõa tung trên hai vai. Cằm cùng khuỷa tay dán băng keo cá nhân. Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Cố Tử Nghiêu, lành lạnh nói: “Trong phòng bệnh cần nhất là sự yên tĩnh, các anh không biết sao?”.

Trên khuôn mặt cô viết hai chữ “bài xích” to tướng.

Cô không hiểu ba mình rốt cuộc đang làm quái gì nữa? Con trai xa cách hơn 20 năm trở về, ông không lo bồi dưỡng tình cảm lại bắt anh lăn xả với việc của công ty. Ban ngày thì bận bịu như một con quay, giờ ngã bệnh cũng không được yên, liên tục bị quấy rầy.

Cố Tử Nghiêu bị cô nói thẳng cũng trở nên lúng túng.

Nhanh tay thu hồi đống văn kiện, anh ta hỏi Mộ Yến Thần ý kiến sau cùng, rồi đưa mắt ra hiệu với những nhân viên trong phòng. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, căn phòng được khôi phục lại sự an tĩnh.

Không khí này cũng đánh tan sự dũng cảm lúa nãy của Lan Khê. Mặt cô hơi tái, chân đứng bất động, không dám di chuyển nửa bước

Cô bây giờ có thể nói gì đây?

Cô dùng phương thức cực đoan nhất để cự tuyệt anh, đem tôn nghiêm của một người đàn ông kiêu ngạo dẫm đạp dưới chân. Thậm chí còn nói anh buồn nôn, ghê tởm. . . . . .

Giờ đây cô cảm thấy bản thân không có tư cách đứng tại nơi này, quan tâm anh, hỏi anh có đau hay không.

Giống như được trải qua một cuộc tái sinh, mùi sát trùng đặc trưng trong phòng bệnh tuy hơi khó ngửi nhưng lại có tác dụng làm tinh thần người ta an ổn hơn, bình tĩnh hơn. Mộ Yến Thần ngồi dựa vào giường. Trên trán quấn một tấm băng trắng nhưng không ảnh hưởng đến sự tuấn tú của anh. Anh dẹp xấp văn kiện qua một bên, hướng cô gọi.

"Lan Khê, tới đây."

Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn mang đủ sự nhu hòa khiến Lan Khê không cách nào kháng cự.

Lan Khê từng bước lại gần anh, vừa đi vừa quan sát anh. Anh cong miệng cười với cô nhưng đáy mắt vẫn giăng đầy tia máu đỏ. Ngực cô nhói lên, chua xót đến tận đáy lòng.

"Cho anh xem chỗ em bị thương" Anh trầm giọng yêu cầu.

Cô lắc đầu, "Đều là bị thương ngoài da thôi, xử lí tí là xong. Anh hai, anh. . . . . ."

"Vậy thì tốt."

Giọng anh trầm ấm cắt ngang lời cô, ánh mắt dừng trên người cô thu hồi lại: "Đã không có gì thì hôm nay em quay về trường đi. Sáng hôm nay không đi học, bị mất bài, em nhớ nhờ bạn bè phụ đạo lại cho mình. Về phần bài kiểm tra, anh sẽ không nói lại với ba em. Nếu họ thắc mắc chuyện sáng nay, cứ nói anh có đồ giao cho em, khi đến đó thì gặp chuyện không may. Nếu họ còn hỏi thêm gì thì cứ giữ im lặng, mọi chuyện anh sẽ có cách ứng phó sau."

Dừng một chút, anh tựa hồ đã dặn dò xong, khẽ gật đầu: "Em còn chuyện gì thắc mắc không?"

Không có ai đáp lại lời anh.

Mộ Yến Thần khẽ cau mày, ngước mắt nhìn sang, mới phát hiện cô đang lặng lẽ rơi nước mắt, hai tay nắm chặt thành giường. Bộ dáng cô như đang gồng mình chịu đựng sự sụp đổ của ông trời, chịu đựng sự chì chiết của những kẻ độc mồm độc miệng.

Gương mặt Mộ Yến Thần liền đen xuống. Anh cứ ngỡ sự đau đớn của tai nạn sẽ tạm thời làm tê liệt thần kinh. Nhưng khi thấy cô, tâm vẫn như cũ nhức nhối lên, tim vẫn bị khoét thật sâu.

Anh tiếp tục đẩy bàn ăn nhỏ về phía khác, nói "Lại gần đây nào em."

Cô bước đến, anh nhanh tay nắm chặt bàn tay cô. Đôi mắt nhìn cô chứa đầy sự yêu thương tha thiết. Anh kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc cô

"Sao vậy? Có người lại bắt nạt, khi dễ em rồi đúng không?" Giọng anh cực nhẹ, cực êm như chỉ sợ mình nói nặng thêm một chút sẽ đả thương đến cô.

Trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lại phảng phất hương vị đặc trưng đầy nam tính, nhè nhẹ cuốn lấy cô.

Lan Khê không nhịn được, nước mắt rớt xuống, nức nở nói: "Anh hai. . . . . . Thật xin lỗi."

Mộ Yến Thần chợt cứng người, trên gương mặt không có bất kì sự thay đổi nhưng trong đáy mắt lại nổi lên những tia sáng mị hoặc mê ly, anh khẽ nghiêng đầu, môi mỏng in trên tai cô: "Lo lắng?"

Cô nghẹn ngào, không nói.

Đuôi lông mày nhướng lên, anh tiếp tục hỏi: "Vậy em có muốn tiếp nhận tình cảm của anh không?"

Cô nhóc đang khóc ngon lành trong ngực anh quả nhiên đình chỉ mọi hoạt động. Cô nhẹ nhàng không chút tiếng động rời xa ngực anh.

Nụ cười tự giễu nở trên môi anh, trông gượng gạo biết chừng nào.

"Lan Khê, anh hiểu là do bản thân mình vội vàng dồn ép em, nên em tránh xa là việc bình thường. Chỉ là đừng xem thường tình cảm của anh, anh trước giờ vô cùng nghiêm túc, không mang theo chút tâm lí vui đùa nào đâu."

Lan Khê cắn môi, ngước hai mắt ướt đẫm nhìn về anh: "Trên đời này, không chỉ duy nhất một mình em đối tốt với anh đâu. Về sau, khẳng định sẽ có người con gái khác tốt với anh hơn em, không lẽ anh. . . . . ." Không lẽ anh cũng sẽ thích? ?

"Có thể có, có thể không " Mộ Yến Thần nhếch môi cười cười, "Chỉ là anh không biết còn có người con gái thứ hai đủ sức khiến anh đau lòng như lúc này hay không? Thấy cô ấy nguy hiểm thì ngay lập tức nhào đến, không nhịn được khi thấy cô ấy rơi lệ, nhìn cô ấy khổ sở sẽ không dám cưỡng ép. . . . . . Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều?"

Nước mắt nóng bỏng ào ào rơi xuống, anh nói thế thì làm sao cô cứng rắn nỗi nữa.

Nụ cười dần dần tản đi, sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, ngưng mắt nhìn cô thật lâu, quyết tâm thốt lên: "Còn nữa...em nói đúng lắm. Em là em gái ruột cũa anh, anh lại dám thích em, luôn muốn ôm em, hôn em, muốn em. . . . . . Thậm chí ngay cả hô hấp của em cũng muốn chiếm đoạt, hành vi này thật đúng là ghê tởm, đáng để người đời phỉ nhổ."

Giọng nói dịu dàng nhưng có sức năng ngàn cân hung hăng bổ vào lòng cô.

"Anh hai, em không phải. . . . . ." Cô nghẹn ngào muốn giải thích.

"Lan Khê, anh sẽ buông tay, không làm phiền em nữa, được không?"

Lời anh nói như một quả bom nổ tung trong phòng bệnh, Lan Khê phải mất vài giây sau mới kịp tiêu hóa.

Tay cô giờ không biết nên để chỗ nào, hô hấp cũng không biết phải điều chỉnh sao cho đúng. Mắt cô mở to hết cỡ nhìn chăm chú vào anh, khi thấy được sự nghiêm túc trong đáy mắt đen sâu thẳm của anh, cô mới dám tin những lời vừa nghe là sự thật.

Hai tay Mộ Yến Thần nâng cằm cô lên, khàn giọng: "Cơ hội chỉ có duy nhất lần này, chúng ta sẽ trở về như trước kia, đơn thuần là hai anh em, được hay không?"

Lần này phản ứng của cô còn nhanh hơn vận tốc của ánh sáng.

Cô cuống quýt gật đầu, bộ dáng cầu còn không được nữa là.

Nhìn điệu bộ này của cô, lòng Mộ Yến Thần lại càng đau nhói. Anh biết cô nhất định sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ thái độ đáp ứng lại dứt khoát, mạnh mẽ đến nhường này. Anh cong môi cười nhạo chính bản thân mình, tay từ trên người cô cũng chuyển qua gối sau đầu, trái tim trong nháy mắt đã bị cô moi ra, dẫm nát bét.

Anh hoàn toàn vô vọng rồi!

Cửa phòng bệnh lúc này mở ra kèm theo tiếng trò chuyện rôm rả. Nhiếp Minh Hiên cùng một cô y tá song song đi đến, trên miệng anh ta còn cười rất vui vẻ. Nhưng khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cũng không tránh khỏi ngẩn người.

Trong phòng bệnh có hai bóng người. Cô gái nhỏ nhắn thì đang đứng, cằm và khủyu tay phải dán băng keo cá nhân, cúi đầu y như một đứa trẻ phạm lỗi. Trên giường là một người đàn ông với sắc mặt hơi tái nhưng hiện lên sự ôn hòa ấm áp, còn ánh mắt lại tràn đầy sự mệt mỏi làm cho người ta có cảm giác bi thương, tuyệt vọng.

Nhiếp Minh Hiên với kinh nghiệm phong phú trên đường đời nhanh chóng nhận ra bầu không khí vô cùng nhạy cảm đang diễn ra giữa hai người này. Nhưng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, đi tới trước mặt Lan Khê, cười dịu dàng: “ Em gái đang đau lòng sao?”.