Hào Môn Thừa Hoan

Chương 52: Đau lòng




Giọng nói u ám như chìm vào màn sương đêm mông lung, không lối thoát. Sự bi thương cùng vô lực lan tràn khắp không khí.

Anh nói xong, ánh mắt cũng trở nên đỏ thẵm, thở dài một hơi, chậm chạp rời khỏi phòng cô.

Lan Khê kinh ngạc đứng nhìn, một lúc sau thì ngồi xổm xuống, hai cánh tay vòng chéo ôm chặt lấy hai bả vai mình.

Đáy mắt được nước mắt rửa qua trở nên sáng ngời, mang theo sự hốt hoảng phảng phất chút tủi thân!

***

Cửa phòng học truyền đến tiếng gọi tên mình, Lan Khê bình tĩnh ngẩng lên đón nhận, giống như đã định liệu trước sự việc.

Kỷ Diêu giựt giựt búi tóc trên đầu, đang cố tìm từ an ủi: "Nè , cậu cũng đừng vội nản tinh thần mà. Kiểm tra lần này không tốt thì gắng hết sức gỡ lại cho kì sau. Dù gì ——"

Tay cô nàng đem bài thi của Lan Khê lên xem, nhìn thấy hai con số 39 thì tịt ngòi luôn, mặt đen lại: "Cái này . . . . ."

Lần này là kiểm tra đột xuất. Hôm qua Kỷ Diêu thức đêm ôn bài nhưng kiểm tra không tốt cũng muốn nói bậy rồi đó. Mới vào đầu năm lớp 12 mà kiểm tra lại toàn cho câu hỏi trong những kì thi đại học trước là sao? Cô nàng vò đầu bức tai, quay qua hỏi người bên cạnh: "Cacbon axit đồng, công thức là sao vậy?"

Kết quả người bên cạnh cô nàng cũng ngẩn ngơ kinh ngạc.

Kỷ Diêu cho là bạn mình không nghe thấy, đem câu hỏi đưa qua trước mặt bạn, Du Hồn nhìn kĩ rồi bình thản nói: "Chưa học qua, không biết."

Lan Khê chán nản gấp đôi lại bay kiểm tra, cất vào cặp túi xách rồi đi lên phòng giáo viên.

"Vương tiện tiện" đang cùng các đồng nghiệp cười cười nói nói, thấy cô đi vào sắc mặt liền trầm xuống, vén tất chân nói: "Ngồi đi."

Lan Khê kéo ghế ngồi đối diện cô ta. Cả quá trình cô ta giáo huấn đều không lọt vào trong tai chữ nào. Lan Khê chỉ chăm chú cúi đầu đánh giá chiếc quần sọt cùng tất chân của “Vương tiện tiện” không hòa hợp tí nào, thêm cái màu đôi giày cô ta đang mang nữa. Cả người trên dưới đều lệch tông hết á. Cô nghĩ nghĩ một hồi lại nghĩ tới gương mặt tuấn dật, phong trần của người nào đó, răng liền cắn chặt môi dưới, gương mặt lập tức méo xệch.

“Chó ngáp phải ruồi” may mắn cũng lọt vào tai một câu quan trọng: "Như vậy đi, nếu em nhất quyết không chịu phối hợp, vậy thì mời người lớn trong nhà đến trao đổi với cô!", "Vương tiện tiện" vẻ mặt lạnh lùng, "Còn nếu em không đồng ý nữa, thì thứ bảy tuần này cô sẽ đến thăm gia đình em"

Mắt Lan Khê liền trợn to, vô cùng túng quẫng.

"Em. . . . . . Ba em không có thời gian."

"Vậy mẹ em đâu?" "Vương tiện tiện" giương mắt.

". . . . . . Không còn nữa." Cô nghẹn đỏ mặt.

"Vậy cô sẽ đến nhà em nói chuyện. . . . . ."

"Nhà em cách trường xa lắm. . . . . ." Cô ra chiêu bài cuối cùng của đám học sinh, nói dối.

"Vậy em muốn xử lí thế nào?" "Vương tiện tiện" cau mày.

Lan Khê hấp khí, mặt tỏ vẻ đáng thương. Cô cũng muốn tìm biện pháp ổn thỏa, nhưng mọi ngóc ngách hình như đều dẫn đến con đường chết, cuối cùng chóp mũi cũng đỏ bừng lên ngập ngừng trả lời: ". . . . . . Em không biết, thật sự không biết."

***

Khi Mộ Yến Thần bước vào cửa phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Lan Khê hai tay cuộn tròn bài kiểm tra đứng lùi vào một góc tường. Phòng làm việc đầy ấp người đang rôm rả trò chuyện, nhưng không một ai thèm quan tâm đến cô. Hình ảnh cô lúc này làm anh nhớ đến lần đầu tiên mình đến nhà họ Mộ, lúc ấy cô cũng như bây giờ, vô cô đơn lạc lõng, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Trong lòng như bị con dao sắc nhọn cứa lấy, vô cùng đau.

"Vương tiện tiện" thay một bộ đồ mới trang nhã hơn, vẻ mặt tươi cười: "Mộ tiên sinh, anh đã đến rồi."

Con ngươi thâm thúy của anh quét một lượt khắp phòng làm việc, coi như tổng chào tất cả ánh mắt đang tò mò nhìn về phía mình. Không để ý tới đối phương đang khách sáo kéo ghế ra mời mình, anh chỉ hướng về phía Lan Khê, nhỏ giọng nhu hòa: "Đi ra bên ngoài chờ anh."

Anh không thể chịu đựng được khi phải nhìn dáng vẻ này của cô.