Hào Môn Thừa Hoan

Chương 107: Chúng ta hãy rời đi




Mộ Yến Thần cùng Lộ Diêu nói vài câu từ giã. Đứng giữa cơn bão tuyết trắng xóa mà nói lời chia tay, càng tăng thêm nỗi bùi ngùi, thương cảm. Diện mạo anh tuấn cùng sự trầm tĩnh, lộ ra khí chất cao quý khiến người ta lóa mắt, anh nghiêng đầu, nói chuyện với người bạn thân: "Bảo trọng."

Lộ Diêu uống đến say mèm, khóe miệng cong cong, lan tràn nét mị hoặc khắp bốn phương tám hướng.

Lấy chút thanh tỉnh còn xót lại, anh ta gắng sức vỗ vỗ bả vai Mộ Yến THần, khàn giọng nói: "Yến Thần, tớ vẫn có cảm giác, sau này cậu chắc chắn trở lại bên Mỹ. Cái thành phố thô tục này chẳng có gì gọi là nhân tình thế thái, nhất là đối với cậu. Tớ tạm thời không biết vì sao cậu muốn lưu lại đây. . . . . . Tuy nhiên, nếu sau này cậu đã thất vọng về nói, hãy tìm đến tớ——" (edit đoạn này mừ Thủy tưởng edit đam mỹ >.