Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 60: Lan Khê, em thắng!




Giống như vừa trài qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Hai bàn tay đang đang ôm hông Lan Khê dần dần rút lui, mang theo sự ấm áp nhanh chóng rời xa cô.

Trên môi Mộ Yến Thần nở nụ cười yếu ớt. Rõ ràng trong đôi mắt hiện lên sự tan nát nhưng nụ cười trên môi lại nhẹ như mây bay gió thổi. Sự đau đớn tận cùng thì ra cũng chỉ có như thế.

"Em thắng." Âm thanh khàn đặc vang lên.

"Lan Khê, em thắng. . . . . ."

Mộ Yến Thần anh cuộc đời này có được rất ít nên vẫn luôn keo kiệt cho ra. Duy nhất lần này, anh tự nguyện hạ mình xuống thấp nhất, mang tất mọi điều tốt đẹp dâng hiến, nào ngờ lại được đối đáp như vậy.

Mở ra ổ khóa, anh mệt mỏi nói: "Đi học đi."

Nếu muốn cả đời này không gặp lại, vậy anh thành toàn cho cô.

Lan Khê chua xót tận đáy lòng. Khi nhìn anh trầm mặc lạnh lùng như băng cũng không đau đến độ này. Giờ đây, gương mặt anh tiều tụy nhưng trên môi vẫn gượng cười, phảng phất như bị cả thế giới bỏ lại sau lưng. Nhìn anh như thế ngực cô đau lắm, mắt đã nhòe đi chan chát.

Cô cắn môi, mở cửa xe ra.

Bên ngoài có gió lớn , vừa xuống xe cô run cả người lên. Cô liếc nhìn anh lần cuối, rồi quyết tâm đóng mạnh cửa xe, xoay người đi về trường.

Trong xe hoàn toàn an tĩnh lại.

An tĩnh tựa như những năm anh sống một mình ở nước ngoài. Những đêm khuya, anh ngồi trong căn phòng lộng lẫy tráng lệ, buồn chán đếm từng tiếng kim giây của đồng hồ. Thể xác thì rã rời chỉ muốn vùi mình ngủ thật sâu nhưng tinh thần lại cố tình chống đối, sự cô tịch khiến giấc ngủ không cách nào đến bên anh, anh chỉ còn cách trắng đêm không ngủ.

Sự đau thương ấy không phai mờ theo năm tháng mà không ngừng tăng lên theo thời gian.

Nụ cười yếu ớt dần tan biến thay vào đó là sự hoang tàn, lạnh lẽo. Những tia máu đỏ dần kéo đến cư ngụ trong đôi đồng tử. Anh vẫn chăm chú nhìn thân hình mảnh khảnh phía trước.

—— tại sao anh lại ở trong phòng tắm nhà tôi hả?

—— Mộ Yến Thần, anh chẳng qua cũng chỉ có thế à?.

—— Anh là người tốt, luôn quan tâm giúp đỡ cho tôi……. Mộ yến Thần, cảm ơn anh.

—— Anh hai, hoan nghênh anh về nhà! !

Mí mắt anh nhảy liên hồi, trái tim nằm bên trái lồng ngực đập dồn dập như trống trận.

Sắc mặt Mộ Yến Thần đột ngột trầm xuống, vội vàng mở cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo Lan Khê.

Ngày dần sáng lên, trên đường đã bắt đầu có nhiều xe lưu thông.

Lan Khê đang cầm bài kiểm tra, vì cầm không chắc nên cơn gió mạnh thổi đến làm tờ giấy tuột khỏi tay cô, bay lên không trung. Cô hốt hoảng ngửa đầu theo, chân không tự chủ đuổi theo lấy lại tờ giấy.

Một chiếc ô tô lẫn trong sương mù lao ra với tốc độ hơi nhanh.

Gương mặt Mộ Yến Thần trong nháy mắt không còn một giọt máu.

"Lan Khê ——! !"

Tiếng gào thét vào lúc sáng sớm dội vang khắp trên đường. Lan Khê vừa mới nghe được tiếng kèn đinh tai nhức óc, liền sau đó thân thể đã bị một cỗ lực đẩy mạnh ra. “Phanh” tiếng xe thắng gấp vang lên kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền đến. Hai khuỷu tay Lan Khê phải chống đỡ cả thân người, cọ xát với mặt đường xi măng, đau đến xương muốn vỡ vụn, cánh tay bị tróc da chảy đầy máu, đau rát khắp toàn thân.

Cô từ trên mặt đất cố gắng bò dậy, tay chống trên mặt đất chạm phải những mảnh thủy tinh nhỏ vụn. Còn mảnh thủy tinh lớn nhất cách cô không xa bị dính đầy đặc vết máu đỏ tươi.

Lan Khê hoảng hồn, quay đầu nhìn lại. Cô như chết đứng khi thấy Mộ Yến Thần vô lực nằm sấp trên mặt đường, gương mặt anh tuấn trắng bệch, mồ hôi lạnh xuất đầy trán, và máu tươi theo gò má vẫn tiếp tục chảy không ngừng nghỉ……Cảnh tượng khiến người ta điếng lòng.

"Anh hai. . . . . ." cánh môi cô mất đi huyết sắc, run run phát ra hai tiếng quen thuộc.