Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 293: Tình hình chuyển biến rất xấu




Mộ Minh Thăng nhìn chằm chằm Lan Khê hồi lâu, nước mắt dường như sắp chảy ra, ông chớp chớp mắt mấy cái ép trở lại rồi đi xuống lầu.

"Yến Thần, vết thương trên đầu con là thế nào vậy?" Mạc Như Khanh cau mày hỏi.

"Không việc gì đâu, do không cẩn thận nên vị va chạm một chút." Anh thản nhiên giải thích, nhường Lan Khê ngồi xuống trước, không ngờ cô không chịu ngồi, mà lại giật nhẹ tay áo anh nhắc nhở anh chú ý trên lầu.

Mộ Minh Thăng đi xuống, trong lòng Lan Khê thấp thỏm, khẽ gọi: "Cha."

Bóng dáng già nua lại cao ngất khi nghe thấy tiếng gọi này, thoáng còng xuống khẽ run lên một cái khó nhận ra , không nhìn cô, đi thẳng về phía phòng ăn. Lúc đi ngang qua bên cô chỉ đáp lại một tiếng đượm vẻ trầm tư: "Ừm! "

Lan Khê giật mình! !

Đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Mộ Yến Thần, mang theo nỗi khiếp sợ mà khó tin, tựa như cho rằng mình đã nghe lầm, dường như muốn được anh xác nhận.

Mộ Yến Thần kéo cô lại, liếc mắt nhìn Mộ Minh Thăng, cũng khẳng định vừa rồi mình cũng không hề nghe lầm.

Mà Mạc Như Khanh đang đứng ở bên cạnh lại có biểu cảm rất kỳ lạ, kiểu như đang bị cái gì đó đè nén không tiện bộc phát ra, nhưng lúc đi qua bên cạnh Lan Khê lại lạnh lùng nói: "Cô nói xem Yến Thần ở cùng với cô giúp ích gì được không đây? Từ xưa tới nay những khi ở cùng với cô tôi cũng chưa từng thấy nó gặp được chuyện gì tốt đẹp, không phải bị mất gia sản thì cũng là bị thương khắp người, nói cô là sao chổi cũng không có gì quá đáng? Nó nhất thời hồ đồ nên không biết gì, tôi là mẹ đẻ của nó chẳng lẽ cũng không nhìn ra hay sao?"

Lan Khê nhất thời cứng họng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô chợt đỏ rực lên giống như bị lửa cháy giống, nóng hừng hực. Nhưng nhất thời cô lại không tìm ra được lời nào đểi phản bác lại Mạc Như Khanh, thậm chí cẩn thận suy nghĩ một chút, mỗi câu nói của bà ta cũng có phần đúng.

Mạc Như Khanh nhìn lướt qua bụng của cô, nói sâu xa: "Nói đến chuyện sinh con, là phụ nữ ai cũng có thể sinh được, tại sao hết lần này tới lần khác nhất định không thể là ai khác mà cứ phải là cô? Nếu như cô có thể cút ra khỏi nhà họ Mộ sớm một chút, nói không chừng tiền đồ của Yến Thần so với hiện tại còn tốt hơn bao nhiêu lần ấy chứ, cô có cảm thấy thế không?"

Một người thông minh như Mộ Yến Thần, nhìn thấy tình thế trước mắt rốt cuộc cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Anh thản nhiên mím môi không nói, thậm chí còn nhếch môi lên thoáng nở nụ cười nhẹ đầy giễu cợt, bàn tay nắm lấy tay Lan Khê đi về phía phòng ăn, cũng không buồn liếc nhìn bà một cái!

Lan Khê vốn đang bị khó xử lại bị anh lôi đi như thế, bộ dạng giống như một người vô trách nhiệm vậy.

Mạc Như Khanh giận đến run người, định phun ra một câu gì đó nhưng lại bị nuốt nghẹn trở lại, khó chịu muốn chết!

Trên bàn ăn tất cả mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Lan Khê không muốn để ý tới Mạc Như Khanh, vẫn cứ bới cơm bưng canh cho Mộ Minh Thăng giống như thường ngày. Ông cũng không hề cự tuyệt, điều này làm cho Lan Khê trong lòng thấy rất cảm động, nhưng lại không dám khẳng định, không biết liệu cha mình đã thật sự không còn tức giận nữa, đã tha thứ cho cô rồi hay không!

Suốt bữa ăn, Mộ Minh Thăng nói rất ít, cũng chỉ bàn bạc với Mạc Như Khanh về chuyện bữa tiệc của ông cụ nhà họ Tô ngày mai. Cuối cùng, ông cúi đầu gọi tên hai đứa con mình, trầm giọng nói: "Hai đứa nghe cho rõ đây... Lan Khê, sức khỏe của ông ngoại con không thể so được với ta. Cả đời ông ấy là lãnh đạo chỉ ngồi trong phòng làm việc bán mạng, bây giờ tuổi đã cao, sức chịu đựng rất kém, nhiều bệnh nhiều tai họa, cho nên đừng có để chuyện gì làm ông ấy quá kích động, nhất là tại buổi lễ nay mai, hai đứa biết không?"

Câu nói này nói ra, phảng phất đã có ý chỉ.

Mộ Yến Thần nắm lấy bàn tay Lan Khê ở dưới gầm bàn, đáp lại một tiếng "Vâng" với cha mình.

Lan Khê nửa hiểu nửa không, cũng gật đầu theo, ngược lại, sắc mặt của Mạc Như Khanh lại biến đổi, lửa giận trong mắt lại thoáng bừng lên không sao tan được, giống như hoàn toàn không muốn ghi nhận lời nhắc nhở kia của Mộ Minh Thăng ở trong lòng.

"Được rồi ta đã ăn no, mọi người cứ từ từ ăn, " Mộ Minh Thăng đứng dậy, hất cánh tay của Mạc Như Khanh đang định đỡ mình ra: "Bà cứ ngồi lại đi, suy nghĩ thật kỹ, để chị Trương đỡ tôi đi cũng được."

Mạc Như Khanh không khỏi kinh ngạc một lúc, trong lòng đầy căm hận, đành chỉ lườm Lan Khê một cái đầy hung tợn.

Lan Khê cũng làm ra vẻ như không nhìn thấy, tâm tình đầy vui sướng kích động, đứng dậy cười nói với dì Tôn: "Để tôi tới giúp dì cùng dọn dẹp nhé..."

"Làm thế này sao được? Tiểu thư, cô cứ ngồi đi, tôi làm được tôi làm được mà..."

"Tôi chỉ giúp một tay, dì cứ để cho tôi làm một chút đi..."

Bên tai tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhưng Mạc Như Khanh lại cực kỳ không chút tán thưởng. Ánh mắt bà lạnh lẽo thoáng nhìn bóng dáng Lan Khê, quyết định chỉ để cho cô được vui sướng ngây ngốc ở trong nhà này một ngày, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ thấy mình không còn có gì tư cách được sống ở nhà họ Mộ này nữa ! !

Nghĩ như vậy bà liền thoải mái rất nhiều, cuối cùng liếc qua cô một cái, Mạc Như Khanh phẩy tay áo bỏ đi!

Ánh mắt sẫm màu của Mộ Yến Thần nhìn sâu xa, không rõ ý định, vứt chiếc khăn giấy đã vo chặt lại thành một cục trong tay đi, đứng dậy đi vào trong phòng bếp tìm cô gái nhỏ không thành thật đang chạy loạn kia.

***

Bữa tiệc ở Thịnh Đại làm chấn động cả thành phố C.

Tám rưỡi tối, Tô Nhiễm Tâm gọi xe từ Thành Tây chạy tới. Khi lái đến cửa đại sảnh cũng đã không sao chen vào nổi, bên trong xe của các nhà hào phú đỗ san sát, không sao tìm được lối để vào.

Dừng xe lại, bước xuống, Tô Nhiễm Tâm ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, nhìn kiểu cách của nhị tiểu thư của nhà họ Tô ra vào nơi này, quả thật rất có thể diện.

Bà đi một mạch để tìm , tìm một vòng giữa đám người náo nhiệt cũng không có đành phải đi lên lầu hai. Ở trong phòng khách lầu hai bà mới tìm được Lan Khê.

Liếc nhìn sang Tô Nhiễm Tâm một cái liền bị vẻ xinh đẹp của bà làm kinh ngạc. Không ngờ bộ lễ phục này có thể được thiết kế khéo léo tinh xảo đến thế. Từ đường hông bắt đầu rẽ ra thành tà váy, giống như thác nước màu bạc từ phía sau lưng vòng một vòng qua sau đó thu hẹp đến bên nơi mắt cá chân. Lớp lót bên trong chồng chất mà không bị rườm rà, đường vòng cung chia ra dọc theo "thác nước", sau đó mới họp lại nơi bắp chân mảnh khảnh trắng trẻo, làm cho người ta nhìn mà không thể dời mắt.