Tay chân Lan Khê lạnh như băng vẫn cứng đờ đứng nguyên tại chỗ. Cánh cửa phòng bị Mộ Minh Thăng cưỡng chế chậm rãi mở ra. Cô không biết nên làm gì, lảo đảo một cái rồi đứng tại chỗ, ánh mắt mở rất lớn nhìn cha mình, tựa như điều bí mật mà cô vẫn luôn yếu ớt che dấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng giờ đây đã bị xé toạc ra, tất cả sự trơ trẽn của cô cũng bại lộ ở trong mắt người mà cô kính yêu nhất.
Mộ Minh Thăng gắt gao nhìn cô chằm chằm, nhìn thật lâu, sau đó mới dời mắt hướng về phía Mộ Yến Thần ở đằng sau. Nhưng bóng dáng anh tuấn bất phàm kia lại không hề có chút khiếp đảm hay tránh né, cặp mắt lạnh lùng chống lại ông, môi mỏng lạnh nhạt mím lại thành một đường thẳng.
"Cha, ngài đã tới." Anh nhàn nhạt gọi một tiếng, hết sức lễ phép và kính trọng.
Trái tim Mộ Minh Thăng lại bị một từ này bức đến điên loạn không ngừng, vẻ mặt già nua trắng bệch giật giật, tơ máu trong mắt từ từ nổi lên. Tay ông run rẩy nắm chặc cây quải trượng bằng gỗ đàn hương, nặng nề giơ lên hung hăng đập vào trên lưng Lan Khê ... !
"Bịch!" một tiếng vang lên thật lớn, Lan Khê bị đau kêu lên thê thảm. Cú đánh đã nện trúng bả vai ngay phía trên cổ của cô, bóng dáng mảnh khảnh của cô lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào vào bên tủ giày.
Vẻ mặt của Mộ Yến Thần chợt biến sắc.
Anh sải bước tới, không để ý đến chiếc quải trượng lại lần nữa hung hăng nặng nề đập xuống, một tay ôm lấy Lan Khê xoay người đỡ đòn cho cô!"Bịch!" Lại một tiếng đánh nữa vang lên thật lớn, cú đánh đã nện ở vị trí đầu xương, ngay cả xương cũng phát ra tiếng kêu lách cách nho nhỏ. Hai cánh tay Mộ Yến Thần vẫn ôm chặt người trong ngực, quay người cô lại ôm gọn vào trong ngực mình, bàn tay che kín đầu và cổ của cô, không để cho cây quải trượng đang hung hăng hạ xuống nện trúng, gây thương tổn cho cô!
Chú Lưu ở phía sau lưng bị dọa sợ, thoáng chốc biến đổi sắc mặt, liền chạy vào ngăn cản: "Tiên sinh! Tiên sinh ngài đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy, tiên sinh, đừng nóng ! "diễn-đàn-lê-quý-đôn
Thế nhưng lúc này Mộ Minh Thăng giống như đã nổi cơn điên, sự giận dữ và xấu hổ bị đè nén đang chất chứa nơi đáy lòng đã bị bật tung ra ngoài... Ông không sao tin nổi mình lại có một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy... Không tin được tất cả sự hoang đường không sao chịu nổi lúc này đang xảy ra ở trước mắt ông. Ông nhất định phải đánh chết nó, đánh chết đứa con gái xấu xa đến tận xương cùng với đồ nghiệt chủng dị dạng ở trong bụng của nó nữa! !
Lực đánh của ông rất lớn, tiếng cây quải trượng vung lên ở trên không trung thành gió kêu vù vù, tạo thành những cú đánh xuống trí mạng! Mộ Yến Thần không nói một lời đỡ cho cô tất cả những cú đánh khiến cô có thể tổn thương tính mạng. Chú Lưu ở bên cạnh kêu đến tê tâm liệt phế, than thở khóc lóc khuyên nhủ, nhưng vẫn không ngăn cản được trận đòn tàn nhẫn lúc này đang đổ ập xuống kia. . .
Máu ở trên vai Mộ Yến Thần, máu ở vết thương do kiếm đâm ở trên lưng bị đánh toác ra, thấm qua áo sơ mi, chảy ra ngoài thành dòng màu đỏ rực nhìn rất đáng sợ. . .
Cú đánh xuống nặng nhất vừa đáng sợ nhất, lại hung hăng đập vào sau gáy của anh, "Bịch!" sau một tiếng động lớn vang lên, Mộ Yến Thần liều chết giữ chặt thân thể mềm mại trong ngực, một dòng máu đỏ tươi đặc sệt từ trán anh chảy ra nhìn thật đáng sợ. . .
Kèm theo trong đầu anh vang lên tiếng ong ong, sự đau đớn lan ra khắp toàn thân. . .
Khắp cả người anh đều là máu, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô. Lan Khê bị siết chặt cứng đến không thể nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng chôn ở cổ anh. Cô ấp úng thét lên, khóc xin cha đừng đánh nữa, dưới chân không biết có vật gì đã bị dẫm nát, vỡ vụn trên mặt đất. Cô vùi ở trong ngực của Mộ Yến Thần, lúc này đã ngửi thấy rất rõ mùi máu tươi nồng nặc. . .
Mộ Minh Thăng cũng bị chấn động bởi dòng máu đỏ tươi sềnh sệch chảy từ trên trán của Mộ Yến Thần xuống dưới. Ông biết mình đã dùng bao nhiêu nhiều sức lực đánh con tàn nhẫn, nhưng con trai ông không tránh, cũng không buông người ở trong ngực nó ra. Mộ Minh Thăng biết nếu còn đánh tiếp thêm vài cái nữa, vậy thì nhất định sẽ xảy ra án mạng.
"Tiên sinh! Tiên sinh..." Chú Lưu than thở khóc lóc van xin, trợn to hai mắt nhìn Mộ Minh Thăng vẻ mặt không biết làm thế nào. Động tác vừa chậm lại, chú vội vàng chạy rút quải trượng trong tay Mộ Minh Thăng ra, ném về phía xa!
Mộ Minh Thăng lảo đảo một cái, chú Lưu vội vàng đỡ ông, run giọng nói: "Tiên sinh ngài đừng như vậy, chúng ta dùng lời nói sẽ tốt hơn, đừng động tay chân làm gì! Cả hai đều là cốt nhục của nhà họ Mộ, ngài đập đứa nào mà không đau lòng..."
Đau nhức và choáng váng cứ quanh quẩn ở trong đầu, Mộ Yến Thần mím thật chặt đôi môi mỏng lại để cho mình giữ được tỉnh táo. Đôi tròng mắt sâu thẳm trong suốt tràn đầy tỉnh táo, anh ôm chặt người trong ngực đang thất thanh khóc thút thít, trên đầu máu phun đầy mặt nhìn về phía cha của mình, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì ngài cứ việc đập vào con... Trong bụng của em ấy còn có đứa nhỏ, đừng đánh em ấy."
". . ." Mộ Minh Thăng thở hổn hển dữ dội, mắt mở thật to, tay run rẩy chỉ vào Lan Khê: "Mày... đừng có nói chuyện với tao. . . Mộ Minh Thăng này không có đứa con gái như vậy. . . tao không có đứa con gái không có giáo dục như vậy ... dám loạn luân với anh trai của mình, tạo ra nghiệt chủng, còn dám quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Mộ này mà gọi tao một tiếng cha!"
"Tao đã dạy mày thế nào..." Mộ Minh Thăng nói mà tim như bị khoét ra tràn ngập đau đớn, giống như vật quý giá được bảo vệ giữ gìn trong tim giờ đây đã bị đào lên đầy dơ bẩn. Trong lòng ông nỗi thất vọng lên đến cực độ, sự quá đau lòng vượt qua cả nỗi tức giận, nhưng ông lại chỉ có thể sử dụng sự phẫn nộ để giải quyết vấn đề. Tay ông lục tìm quải trượng, sờ không thấy, tiện tay cầm chiếc giày lên, hung hăng đập về phía bọn họ: "Tao đã dạy mày thế nào! ! ! !"
Lan Khê nghẹn ngào nức lên một tiếng, cảm giác nơi thắt lưng và hô hấp lần nữa bị giữ chặt, bàn tay che sẵn ở nơi gáy áp chặt cô vào cổ. Cả người cô run rẩy kịch liệt, chỉ cảm thấy cảm giác đau lòng làm cho hô hấp cũng bị đứt đoạn, nhưng cô vẫn không thể nhúc nhích.
Tay cô kéo tưởng như sắp xé rách cả áo sơ mi của Mộ Yến Thần.
Trái tim ông đau nhói bởi con gái làm tổn thương, đôi mắt đẫm nước mắt của Mộ Minh Thăng chớp chớp kịch liệt, nhưng cũng không che giấu được sự đau đớn trong ánh mắt già nua. Ông lảo đảo bước lui lại mấy bước, thở hào hển kịch liệt, nhưng cảm giác xấu hổ đến cùng cực ở trong lòng lại xông lên bao phủ, ông nghiến răng tựa như gầm nhẹ ra hai chữ: "Hoang đường... Hai đứa quả thật rất hoang đường! !"
Người ở trong ngực run lên mạnh mẽ, Mộ Yến Thần nhắm mắt, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, môi mỏng hôn lên trán cô, cho cô sự an ủi ấm áp nhất sâu đậm nhất, tiếp đó nói thật nhỏ: "Trước hết để anh đưa em vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đã, nơi này cứ để mình anh ứng phó là được."
Thân thể Lan Khê run lên một cái.
Cô không phải là người điếc, cô có thể cảm nhận được trong sự đánh chửi của cha lộ rõ vẻ đau lòng, cô có thể tưởng tượng cha lo lắng cho con gái bị mất tích chỉ trong vòng mấy ngày mà tóc đã bạc đi quá nửa. Hiện tại con gái đã trở về, đã tìm được, nhưng... ông lại bị một chấn động đến đau nhức trái tim, quá mức bi thương, tất cả những thứ đó đều do một tay cô tạo thành. . .
"Ba ba..." Đẩy cái ôm trong ngực của Mộ Yến Thần ra, Lan Khê vừa khóc vừa nói: "Con có lỗi, nhưng con không biết nên giải thích thế nào. . . Thật sự con đã nghĩ muốn sớm nói cho ba biết, nếu con nói cho ba biết con cũng không cần phải dấu diếm đến thống khổ như thế này! Nhưng con không dám nói với ba, thật sự con không dám nói, con sợ rằng cũng bởi vì như vậy mà ba cũng sẽ không cần con nữa. . ."
Nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống, cô cúi đầu run rẩy giống như chiếc lá khô trong gió, Mộ Minh Thăng nghe mà cả người chấn động.
"Cha. . ."
Mộ Yến Thần cau mày, kéo cô trở lại trong ngực, giữ chặt lấy hông của cô nói thật nhỏ: ". . . Ngoan, nghe lời anh, đi nghỉ ngơi, trước đi."
Nói xong anh liền cúi người ôm lấy cô, không cho cô có nửa điểm kháng cự, sải bước đi về phía phòng ngủ. Lan Khê không muốn, cô chảy nước mắt cầu xin Mộ Yến Thần hãy để cho cô nói với cha vài câu. Nhưng Mộ Yến Thần vẫn giữ thái độ cương quyết, nhẹ nhàng dỗ dành cô mấy câu để cho cô nằm xuống giường, anh hôn cô thật sâu, lúc này mới khiến cô ổn định lại tâm tình hốt hoảng kích động.
Đi ra ngoài đóng cửa lại, Mộ Yến Thần để cho cặp mắt sẫm mầu lạnh lẽo của mình trấn định lại, lúc này mới chậm rãi đi ra phòng khách. Trong phòng khách là một cảnh hỗn độn, đồ vừa mới mua bị Mộ Minh Thăng đánh làm hỏng không ít, nhưng anh chỉ hờ hững nhìn lướt qua, đóng cửa phòng lại, tiếp đó rót chén nước đặt ở trước mặt Mộ Minh Thăng.
Khắp người anh đầy máu, trên áo sơ mi đầy vết máu loang lổ, thêm nữa dòng máu nóng sềnh sệch vẫn theo gò má tuấn dật chảy xuống bên dưới.
Nhưng cả người anh vẫn toả ra khí thế bức người, bình tĩnh nhã nhặn.
"Cha, xin bớt người bớt giận." Anh ngước mắt nhàn nhạt nói.
Nghe được câu này Mộ Minh Thăng chỉ cảm thấy buồn cười, ông lạnh lùng ngước mắt chăm chú nhìn người trước mắt, nói giọng khàn khàn: "Bớt giận sao? Khi hai đứa làm ra loại chuyện hoang đường này sao không nghĩ đến chuyện ta nổi giận? Yến Thần, anh giỏi lắm. . . Chuyện này hai đứa dấu diếm ta bao lâu rồi, hả?"
Mắt thấy con trai mình trên người đầy máu, nhất là vết thương trí mạng trên trán, Mộ Minh Thăng chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra, nét mặt già nua đầy căng thẳng. Ông muốn nghe xem rốt cuộc con trai mình giải thích thế nào!
Mộ Yến Thần bình thản mím chặt cặp môi mỏng, cũng không tránh né ánh mắt của ông, xoay người đi tới ngồi ở trên ghế sa lon, hai khuỷu tay vòng lại tỳ lên trên đầu gối, bộ dáng muốn nói chuyện thẳng thắn với ông.
"Chuyện này vốn cũng không thể xác định được, nếu như muốn xác định hai chúng con từ khi nào bắt đầu ở chung một chỗ thì cũng chưa được bao lâu." Trong tròng mắt sâu thẳm của anh tràn đầy vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt, điều này làm cho Mộ Minh Thăng có tức cũng không thể tức lên được.
"Anh còn dám nói láo! !" Sắc mặt Mộ Minh Thăng đỏ lên, đập mạnh một cái lên bàn trà, tiếng động dường như cũng có thể phá hủy cả phòng này.
Mộ Yến Thần dừng một chút, thản nhiên nhìn ông, khàn khàn nói : "Nếu như nói là ưa thích, thì chuyện này từ năm năm trước, con gặp em ấy không bao lâu thì đã bắt đầu thích rồi, cho đến bây giờ, vẫn không thay đổi."
"Nói như vậy, lần ta bắt đầu phát bệnh năm năm trước, hai đứa đã ở cùng một chỗ?"
"Là từng có lần cùng nhau thôi, chẳng qua cũng bởi vì năm đó ba bị bệnh, chúng con không còn tiếp tục."
"Hừ, vậy bây giờ thì sao? Ta nghe an ninh ở lầu dưới nói, hai đứa còn sắp kết hôn?"
". . . Phải" anh do dự chốc lát mới thừa nhận.
Mộ Minh Thăng chăm chú nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không thể tin nổi trong cái nhìn của ông càng ngày càng mãnh liệt, một hồi lâu sau ông nói giọng khàn khàn: "Yến Thần, rốt cuộc là anh đã điên thật rồi hay là đang giả vờ hồ đồ với ta đây? Hai đứa lại còn muốn kết hôn? Anh còn muốn để cho Lan Khê sinh con của hai đứa nữa sao? Chẳng lẽ anh không biết. . ."
"Cha, " Mộ Yến Thần cắt ngang lời ông, ánh mắt nhìn thật sâu: "Cha, con khẳng định hiện tại cha đã phải biết nguyên nhân rồi chứ?