Tâm tình của Mạc Như Khanh giờ khắc này cũng phức tạp, ánh mắt quỷ dị của bà nhìn Lan Khê, cảm thấy cô cũng đáng thương, nhưng một chút đáng thương này là do nghĩ đến đứa bé trong bụng cô là cháu trai của mình! Thế nhưng vừa nghĩ tới mẹ cô là Tô Nhiễm Nguyệt, vừa nghĩ tới năm đó Mộ Minh Thăng vì cưới người phụ nữ tên Tô Nhiễm Nguyệt mới vứt bỏ mẹ con bà mười mấy năm, nỗi hận trong bà lại dâng lên.
. . . Năm đó khi bà phải chịu cực khổ, nhiều lần còn có ý định muốn mang theo con trai tự vẫn, ai sẽ bù đắp? Ai sẽ bồi thường đây?
Không có đứa con này cũng có thể đứa con khác, con trai bà ưu tú như vậy, không thiếu phụ nữ muốn sanh con cho con trai bà, sá gì đứa con gái lai lịch không rõ ràng như Mộ Lan Khê!
Nghĩ tới đây bà thấy an tâm, ngực kịch liệt phập phồng cũng dịu xuống, bà bưng tách trà đã nguội lạnh bên cạnh lên uống, nhìn Mộ Minh Thăng còn lo lắng nhưng vẫn ngờ vực nhìn bóng dáng con gái trên lầu, trong lòng bà như có gai!
Không được hốt hoảng.
Bà vẫn không thể cứ như vậy thôi đi. . . . . .
Trên gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh thoáng qua một nét tái nhợt, giống như là hạ quyết tâm, Mạc Như Khanh khoác áo choàng lên người rồi đi ra ngoài, sau lưng bà Mộ Minh Thăng nhíu mày lại, khàn giọng hỏi: "Bà đi đâu vậy?"
Mạc Như Khanh khẽ hít một hơi khí lạnh, bước chân dừng tại chỗ.
"Tôi hơi buồn, đi ra ngoài tìm Tần phu nhân tán gẫu một hồi, ở đây rất ngột ngạt. . . . . ."
"Trong nhà xảy ra chuyện như vậy bà còn muốn đi tán gẫu?" Mộ Minh Thăng bất mãn nói, mi tâm nhíu chặt lại thở dài, "Con bé Lan Khê kia mặc dù từ nhỏ có hơi tùy hứng không nghe lời, nhưng cho tới bây giờ không đến nỗi ở bên ngoài dính vào người đàn ông khác, lần này không biết tại sao đột nhiên mang thai? Xem dáng vẻ hoàn toàn không giống như mới vừa biết!"
Đấm đấm chân, ông thấp giọng suy đoán nói: "Nhất định là con bé đã giấu diếm tôi một thời gian rồi. . . . . . Như Khanh, lần trước sinh nhật tôi có một cậu thanh niên đồng nghiệp với con bé cũng có đến nhà, tôi nhớ bà có biết người này. Bà suy nghĩ xem có thể là người này không? Nếu như là đúng, bà mau liên lạc với ba mẹ cậu trai đó một chút, hỏi thăm gần đây Lan Khê có qua lại với cậu trai đó. . . . . ."
Cơn giận đột ngột dâng lên trong lòng, Mạc Như Khanh lạnh lùng xoay người cắt ngang lời ông: "Ông đang lo lắng chuyện này?"
Mộ Minh Thăng ngẩn ra, tiếp đó phản ứng kịp quát lớn: "Bà muốn nói cái gì? Lan Khê là con gái của tôi. . . . . ."
"Vậy thật đáng tiếc, tôi cũng không muốn lo lắng vì đứa con hoang của ai đó! !" Mạc Như Khanh lớn tiếng cắt ngang lời ông lần nữa, trong mắt bốc lên một chút tơ máu đỏ, giọng nói khẽ run, ". . . . . . Minh Thăng, nếu như nó thật sự là con gái ông, ngay cả khi con bé và tôi không có liên hệ máu mủ đi nữa, tôi đã ở trong nhà này thì tôi có thể vì cái nhà này lo cho nó, vì ông lo liệu tất cả mọi chuyện, ông nghĩ kỹ lại xem, tôi mới tới nhà họ Mộ mấy năm cho dù có ghét nó mấy chăng nữa tôi cũng vẫn lo cho nó.”
"Nhưng bây giờ không phải như vậy. . . . . . Tôi xác định nó chính là đứa con hoang. . . . . . Còn là đứa con hoang của người đàn bà mà tôi hận nhất!" Bà kích động, giọt nước mắt trong đôi mắt lóe lên sắc nét! "Minh Thăng, lúc trước ông cảm thấy xuất thân Tô Nhiễm Nguyệt tốt hơn so với tôi, biết kiềm chế cao hơn so với tôi, chỗ nào so với tôi cũng xứng hơn nên ông mới vứt bỏ mẹ con tôi phải không? Vậy hôm nay ông hãy xem xét kỹ lại một chút. . . . . . Xem người vợ kết tóc rất cao quý, rất trung trinh của ông đi, Mạc Như Khanh tôi xuất thân có thấp kém cũng nuôi dưỡng tình yêu cao thượng hơn bà ta, lúc đó ông dựa vào cái gì mà đối xử bất công với tôi như thế! !"
Mười mấy năm cô đơn, im lìm chờ đợi, cực khổ như nếm Hoàng Liên*, tựa hồ chính là vì đang đợi sự kiện này, chờ nhìn người đàn ông này tỉnh ngộ như thế nào, hối hận như thế nào, cảm thấy có dùng cả đời như thế nào cũng không trả lại được tuổi thanh xuân mà bà đã chờ đợi vô ích!
*Hoàng Liên: tên một vị thuốc, là một cây thân cỏ, ưa bóng mát, thân mọc ngầm dưới đất, lá kép, mọc cách, hoa màu trắng, thân rễ có vị đắng dùng làm thuốc.
Nước mắt lưng tròng, Mạc Như Khanh hung hăng lau đi, từng tiếng giày cao gót trong trẻo đi ra phía bên ngoài.
Phòng khách to như thế, chợt chỉ còn lại Mộ Minh Thăng nghẹn họng nhìn trân trối!
Mãi một hồi lâu ông mới hiểu được.
Mới tỉnh ngộ những lời bà vừa mới nói với ông, trong đó hàm chứa bao nhiêu hận ý!
Mặc dù ông cũng biết mười mấy năm nay đã bạc đãi mẹ con bà ấy, biết cả đời này của bà ấy hao mòn vì chờ đợi . . . . . . Ông cố hết sức bù đắp, đối đãi thật tốt, ông gian nan để duy trì sự hòa thuận của gia đình này . . . . . . Như vậy vẫn chưa đủ sao? Tại sao bà ấy cố tình muốn níu lấy Nhiễm Nguyệt, cho rằng tình yêu của bà sâu đậm hơn so với Nhiễm Nguyệt, không bôi đen được Nhiễm Nguyệt thì không bỏ qua?
". . . . . .” Sắc mặt Mộ Minh Thăng lạnh xuống, phát giác người đàn bà này không có thuốc chữa.
Thanh thuần dịu dàng ngày xưa của bà đâu mất rồi? Thiện lương nhẫn nại đâu mất rồi? Thù hận khiến người phụ nữ trở nên xấu xí, nhưng coi như bà có vặn vẹo đến đâu. . . . . . Cũng đừng mơ tưởng đưa Nhiễm Nguyệt ra làm bia ngắm! !
***
Một chén cháo nóng hổi, bốc khói đến mắt người đều mơ hồ.
Đầu ngón tay Lan Khê nhẹ nhàng chạm theo viền chén, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt lộ ra một chút mờ mịt, suy nghĩ bay loạn, nghĩ tới mới vừa nãy trước mặt ba thừa nhận mình mang thai, cô đã cảm thấy trong đầu đầy rối rắm, ép tới khiến cô hít thở không thông.
Táo đỏ trong chén cháo nhìn hấp dẫn, nhưng tinh thần của cô hơi mất tập trung nên chẳng thấy gì.
Có tiếng động phía ngoài cửa.
Cô run lên, cái muỗng rơi vào trong chén, cửa bị đẩy ra, Mộ Yến Thần và thím Trương nói chuyện với nhau lời cuối còn rơi vào trong không khí, ngước mắt lên, đáy mắt thâm thúy của anh chạm vào ánh mắt cô, đánh thẳng vào trong tim cô.
"Có một chén cháo vẫn chưa ăn xong à?" Anh nói nhàn nhạt, ở trong phòng cô không câu nệ, cởi áo khoác ra đi lại gần, thân mật từ phía sau ôm cô dịu dàng nói, “Hay là đang suy nghĩ nhớ đến anh hả?"
Khuôn mặt Lan Khê đỏ lên, lông mi thật dài rũ xuống, theo thói quen vuốt ve cạnh bàn tay của anh: "Em ăn không vô, trong lòng lo lắng không yên, ba đâu rồi anh?"
"Vẫn còn ở dưới lầu, vòng tới vòng lui không chịu đi lên, có thể đang chờ anh đi xuống hỏi mọi chuyện." Mộ Yến Thần lạnh nhạt nói, với tay qua bưng chén cháo đưa đến trước mặt cô, ý bào cô cầm.
Lan Khê kinh ngạc đưa tay bưng lấy, nhắm mắt lại, giọng nói rất thống khổ: "Em giải thích như thế nào đây. . . . . . Mộ Yến Thần, em nói không được. . . . . . Anh xem ngôi nhà này, em ở đây vài chục năm rồi, em sợ em vừa nói ra thì không thể về được. . . . . . Em không có tư cách trở lại nơi này. . . . . ."
"Em vẫn có." Giọng nói của anh mang theo từ tính chắc chắn nói.
Trong lòng Lan Khê vẫn run sợ, nâng lông mi ướt đẫm nước mắt lên, nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh.
"Khi em bước vào nhà lần nữa thì lúc đó thân phận của em là vợ của anh, tư cách này có được không?" Anh dịu dàng nói, đôi mắt lạnh nhạt thâm thúy không nhìn cô, mà là tay cầm cái muỗng quấy mấy cái, múc lên đưa đến bên môi cô, "Há miệng ra."
Lan Khê không phản ứng gì.
Chờ khi phản ứng kịp thì cô thật xấu hổ, khuỷu tay đánh vào lồng ngực của anh, chân mày Mộ Yến Thần nhíu lại, bàn tay cũng không dám buông cô ra chút nào, chỉ có thể hạ giọng dụ dỗ: "Được rồi, đừng làm rộn, anh không cố ý trêu chọc em đâu, cẩn thận kẻo đổ cháo. . . . . . Há miệng nào."
Nếu không ăn thì nguội lạnh hết.
"Em không đói bụng, chỉ là trong lòng em rất phiền, phiền lòng nên mới choáng váng đầu."
"Em không chịu ăn," anh kề sát cô hơn một chút, ghé vào bên tai cô nói, “Nhưng cục cưng trong bụng em đói bụng rồi, em không chú ý đến mình chẳng lẽ cũng không để ý đến cục cưng sao?"
Một chiêu này ngược lại rất là hữu hiệu, lập tức Lan Khê cũng cảm thấy thai nhi trong bụng giống như đang kháng nghị, cô hơi hơi đau lòng, cũng không dám tùy hứng nữa, há miệng nuốt vào một ngụm cháo.
Ánh mắt Mộ Yến Thần mềm nhũn, con mắt rơi trên mặt cô, yêu thương hôn một cái. Cứ như vậy ăn xong hơn nửa chén cháo anh mới bỏ qua, Mộ Yến Thần ôm cô nói chậm rãi: "Mấy ngày nữa dường như là đại thọ bảy mươi tuổi ông ngoại em, nhà họ Tô ở thành phố C này coi như cũng là nhân vật có tên tuổi, đến lúc đó ba cũng sẽ qua đó, em và dì nhỏ của em cũng phải qua. Cho nên nếu như có thể, hay là bây giờ nói trước với ba để ba chuẩn bị tâm lý, nếu không anh sợ lúc đó có người muốn gây chuyện, khi đó cũng phải chỉ là chuyện xấu trong nhà, e rằng còn có thể xôn xao ầm ĩ ra ngoài.”
Tim Lan Khê đột nhiên nhảy dựng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nhìn anh: "Anh nói là. . . . . ."
"Theo như tính tình của mẹ anh, bà ấy tuyệt đối không bỏ qua muốn dư luận phải ồn ào xôn xao." Mộ Yến Thần nhắm mắt hôn lên sợi tóc của cô, chỉ ra chổ quan trọng.
Lan Khê lo lắng, ngẫm lại đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người, nếu thân thế của cô khi đó bị lôi ra, khó xử nhất cũng không phải cô, một là mẹ cô người đã sớm bình yên xuống mồ, hai là Mộ Minh Thăng thay người nuôi con hai mươi mấy năm.
Hai cánh tay to lớn ôm thật chặt lấy cô, hôn triền miên vào tóc mai bên tai cô, Mộ Yến Thần nói thật nhỏ: “Anh hiểu nếu nói chuyện này ra em sẽ rất thống khổ, cho nên anh không ép em, Lan Khê. . . . . . Dù cả đời em không muốn nói cũng không việc gì, chúng ta đi nơi khác kết hôn, hàng năm trở lại thăm mọi người, anh cũng có biện pháp chặn miệng người khác, vĩnh viễn không để bà ấy nói ra điều bí mật này. . . Chỉ cần em muốn."
Giấu diếm ư?
Giấu diếm cả đời ư?
Lan Khê ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tưởng tượng đến ngày đó, chẳng lẽ hai người họ muốn tránh né bạn bè quen thuộc cùng người thân, cả đời sống một mình bên ngoài? Dù là sinh ra cục cưng, cũng cả đời không thể trở về quê cha đất tổ sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Lan Khê khép lông mi, lắc đầu một cái.
"Em muốn ở chỗ này hai ngày, chỉ hai ngày," cô quay đầu nhẹ nhàng lay lay Mộ Yến Thần, "Em muốn theo chăm sóc ba thật tốt. Qua hai ngày, em sẽ trực tiếp nói cho ba biết sự thật, cho dù ba đối với em như thế nào, cho dù ba không quan tâm đến em, em cũng không đi, cho dù ba đuổi em ra khỏi nhà, em vẫn muốn được trở lại. . . . . . Nếu như ba cảm thấy đau lòng vì chuyện mẹ em phản bội, vậy tội này em gánh chịu thay."
Trong lòng Mộ Yến Thần khẽ động, nhẹ nhàng giữ chặt cằm của cô, kéo lại và hôn.
"Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả anh, ba cũng không tha cho. . . . . . Ông ấy hẳn cũng thấy hổ thẹn khi con trai của ông mặt người dạ thú đến ngay cả em gái mình cũng xuống tay. . . . . ." Anh nói nhàn nhạt, giọng trầm tĩnh như nước, giống như đang nói chuyện của người khác.