Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 283: Thế giới đảo điên




Mộ Yến Thần cúi đầu vuốt ve mặt của cô, khẽ thì thầm: "Không có gì không tốt, chỉ có điều tháng này xảy ra nhiều biến động lớn, em phải tới chạy lui qua bao nhiêu nơi, ăn uống kham khổ, tâm trạng lên xuống thất thường, cho nên tình trạng của thai nhi khó tránh khỏi bất ổn.

Môi mỏng in một nụ hôn nóng bỏng trên trán cô, anh khàn khàn nói: "Nhưng không quan trọng lắm, sau khi trở về nước anh sẽ bồi bổ lại cho em thật tốt, bù đắp lại tất cả những tổn thương mà em đã phải chịu suốt mấy ngày qua."

Trở về nước?

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt.

Sau khi trở về nước liệu bọn họ có thể thật sự êm đẹp được sao? Một khi chuyện cô mang thai phải kết hôn được nói ra, cả nhà họ Mộ sẽ biến thành cái dạng gì? Thời gian cô về nhà, không khí trong nhà cũng đã như “giương cung bạt kiếm” rồi (ý nói tình hình căng thẳng). Bây giờ trở về, quan hệ gia đình vốn dĩ đã rất căng thẳng rồi, liệu có thể lại giống như được bổ sung thêm một nhát dao nữa hay không?

Cô không dám nghĩ.

Nụ hôn nóng bỏng của Mộ Yến Thần xuôi theo từ lông mày xuống đến đôi mắt đang hiện rõ vẻ ưu sầu của cô, ngón tay dài của anh khẽ gợi lên gò má nhẹ nhàng nói an ủi "Em không cần phải quá lo lắng chuyện sau khi về nhà. Dì nhỏ của em đã xin phép Hội Đồng Quản Trị bên kia để nghỉ một tháng, hiện đang chờ ở thành phố C rồi. Xuống máy bay dì nhỏ sẽ đến đón chúng ta. Mấy ngày qua cha vẫn luôn lo lắng vì chuyện của em, như vậy ít nhất khi trở về, trước mắt ông ấy sẽ không giận dữ với em đâu... Yên tâm, tất cả đã có anh ở đây, không có bất kỳ người nào có thể gây khó dễ với em được đâu!"

Trái tim Lan Khê bị nhéo chặc đến lúc này mới để thả lỏng ra một ít, nhẹ nhàng nhìn về phía cổ áo của anh, nơi ấy có ba cái cúc áo được cỡi ra. Ở giữa cảnh đêm đầy màu sắc rực rỡ của Los Angeles, hình ảnh ấy đậm vẻ mê hoặc đầy thoải mái.

Đột nhiên cô vươn tay, nhẹ nhàng mở những cúc áo ở phía dưới ra.

Thân thể Mộ Yến Thần cứng đờ.

Bao lâu tới nay hai người cũng chưa từng tiếp xúc da thịt thân mật. Hành động ấy của cô làm cho Mộ Yến Thần ngẩn ra, tròng mắt sâu tràn ngập tình cảm. Ở nơi đầu ngón tay mềm mại, mát lạnh của cô đụng vào, trong nháy mắt lửa nóng đã bốc lên cuồn cuộn trong lồng ngực. Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô kéo ra.

"Em muốn làm cái gì?" Anh khàn khàn hỏi.

Lan Khê đỏ mặt, nhưng môi vẫn khẽ cắn lại, không nói lời nào, tránh ra khỏi bàn tay của anh, tiếp tục cởi cúc áo của anh ra, tiếp đó cô nhẹ nhàng mở phanh ra. Ở nơi ngực anh có một hình xăm nhìn rất rõ nét ...

Ẩn giữa lớp băng gạc, nét xăm của hai chữ kia vẫn còn sắc nét dường như vừa mới được khắc hôm qua.

" Kỹ thuật của tiệm này thật tốt, " cô khẽ nói, đôi mắt trong veo như nước ánh lên vẻ cảm động, "Chờ sau này, em cũng muốn đi tìm ông chủ của tiệm này, bảo ông ấy cũng xăm cho em mấy chữ, cả đời không tẩy sạch được."

Ngực anh chấn động một cái, từ đỉnh đầu một tiếng cười trầm ấm khe khẽ vang lên, tiếp đó rất nhanh lòng bàn anh nắm chặt lấy tay của cô: ". . .Em thật biết nói đùa, bây giờ em đang mang thai, cũng không thể làm bất cứ việc gì, cũng không thể tùy tiện ăn các đồ lung tung, em còn muốn xăm hình sao?"

"Em đã nói là chờ sau khi em sinh cục cưng đã cơ mà...” Lan Khê nhẹ giọng giải thích.

Trong ánh mắt sáng rực hiện rõ sự khát vọng đến ngưỡng mộ. Giờ phút này cô ngửa đầu lên nhìn người đàn ông có gương mặt tuấn dật phi phàm kia, anh tựa như thiên thần giúp cô chống đỡ với toàn bộ thế giới. Trong lòng cô có chút xao động đầy chua chát, không nhịn được, cô ngửa đầu chủ động hôn lên môi của anh.

Mộ Yến Thần chợt cứng ngắc.

Trong tròng mắt sâu lấp lánh vẻ khó tin, anh chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang chủ động đến gần.

Bàn tay giữ chặt lấy gáy cô, rất nhanh anh liền thay đổi tình thế bị động, xoay chuyển một góc độ hôn cô thật sâu. Không khí ấm áp tràn ngập cả buồng xe, anh khẽ nhúc nhích, rất nhanh tay của cô bị ép chặt vào vòm ngực để trần của anh. Anh xiết chặt lấy eo của cô, cuốn cô vào cơn cuồng phong mạnh mẽ.

Nụ hôn mãnh liệt khiến đầu óc cô trống rỗng, người mềm nhũn ngã vào trong ngực anh.

"Mộ Yến Thần, trước kia em cảm thấy anh lớn hơn em mười tuổi, có rất nhiều chuyện mà em không hiểu hết, sự chênh lệch giữa hai chúng ta thật là xa..." ngón tay nhỏ trắng nõn của Lan Khê nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, khẽ thì thầm.

Mộ Yến Thần nhắm mắt khẽ cắn vào môi dưới của cô, hờ hững khẽ hỏi: "Thế còn bây giờ?"

Lan Khê rưng rưng, khẽ nhoẻn cười một cái, "Hiện tại em cảm thấy, chưa bao giờ chúng ta lại gần nhau như thế..."

Cô ngẩng đầu lên, cùng anh hoà vào trong nụ hôn ấm áp triền miên.

Cuộc đời này, khi ôm nhau mới chính thức hiểu hết được ý nghĩa của từ "bạn đời" Đó là một loại cảm giác hận không thể khảm đối phương vào tận trong xương thịt của mình. Cô hiểu suy nghĩ của anh, cũng hiểu nhất cử nhất động của mình cũng có liên hệ chặt chẽ với trái tim của anh. Anh điên cuồng vì cô, cũng giống như cô chìm đắm vào anh trong đêm khuya khoắt vậy.

Cũng giờ khắc này ở Luân Đôn ...

Khi Phó Minh Lãng tỉnh lại, cảm thấy ở bên trong lồng ngực trái trái tim đau nhức, cảm giác bứt rứt không yên chỉ muốn chém giết.

Hắn nhìn chung quanh một chút, cơn giận ngút trời bộc phát, tay có thể đụng vào cái gì liền gạt rơi thất linh bát lạc (rơi bừa bãi tung tóe). Đơn giản là do mẹ hắn chưa được sự đồng ý của hắn, ngay trong đem đã đưa hắn về Luân Đôn, không cho hắn chút xíu quyền phản đối!

"Mẹ của ta đâu?" Mắt đỏ đọc, hắn hướng về phía người giúp việc nghiến răng khẽ hỏi.

"Phu nhân đang ở Los Angeles để xử lý chuyện bên đó." Người giúp việc căng thẳng, run rẩy trả lời, đặt chiếc khay có bát canh lên bàn: "Công tử xin người uống ít canh để bồi bổ cho thân thể, đây là do phu nhân dặn lại."

"Sao bà ấy lại không hỏi ta có đồng ý trở lại hay không?" Mắt Phó Minh Lãng ngày càng nhiều tia máu hơn, hắn không nhịn nổi, nghiến răng khẽ gầm lên, "Ta còn chưa báo thù được cho Rella, tại sao bà ấy lại không cho ta trở về, ta không tin con bé kia là em gái ruột thịt gì đó của ta!"

"Xoảng” một tiếng khay, mâm gì cũng bị hắn quét rơi xuống đất. Người giúp việc hét lên một tiếng vội vàng lui ra.

Lòng đầy buồn bực, hơn nữa sự buồn bực này lại sắp sửa muốn nổ tung.

Phó Minh Lãng siết chặt quả đấm, nhắm mắt lại nhớ lại khoảng thời gian ở trên thuyền... một đôi mắt sáng ngời, lại còn trong nháy mắt đó, hắn thấy mặt mũi của cô gái kia có cảm giác quen thuộc, không thể tưởng tượng nổi bọn họ vậy mà lại là anh em ruột thịt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Hắn bắt cóc em gái ruột thịt của mình, suýt nữa hắn đã giết em gái, suýt nữa đánh mất cốt nhục ruột thịt của mình.

Đời này, hắn, Phó Minh Lãng này, ở trong hoàng gia chuyên hành động ngang ngược, độc đoán, chưa bao giờ biết loại cảm giác có anh chị em là như thế nào.

"Damnit!(một câu chửi thề)" Hắn phát giận đến mức lại phất tay quét trên bàn một lần nữa, nhưng nhận ra trên bàn hoàn toàn không có đồ cho hắn quét. Nhìn hoa và bình cắm hoa bị ném vỡ vụn trên mặt đất, như chớp giật, trong đầu Phó Minh Lãng lóe ra một cái ý nghĩ!

Hắn chợt nhớ tới lời mà Mộ Yến Thần đã nói khi đó, "Mày dám động vào cô ấy một chút, một giây sau phần mộ của Rella ở Mudd cũng sẽ bị cạy ra đào lên. Mày hiểu thành ngữ, nên biết câu thành ngữ của Trung Quốc “tỏa cốt dương hôi” nghĩa là gì... Mày cứ thử hạ lưỡi dao kia xem, tao sẽ khiến cho người yêu của mày ngay cả khi đã chết rồi cũng không được yên ổn."

"Không..." Sắc mặt Phó Minh Lãng đã tái nhợt không còn giọt máu, hắn bị ý nghĩ trong lòng làm kinh hãi đến mức miệng không thể thốt thành lời.

"Không, không thể như vậy! !" Hắn hiểu rõ tính tình Mộ Yến Thần, đó là một người đàn ông đã nói ra, tuyệt đối sẽ làm được!

Phó Minh Lãng xuống giường, vết thương đạn bắn trên đùi chưa kín miệng làm cho hắn khẽ kêu một tiếng "A...” rồi ngã lăn xuống dưới giường, nhưng hắn cố gắng bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía cửa ra vào.

Người giúp việc bị dọa sợ: "Công tử... Công tử, ngài muốn làm cái gì! Ngài không thể đi ra ngoài!"

Phó Minh Lãng đẩy người giúp việc ra, lòng tràn đầy kinh hãi chạy về phía trước.

Một canh giờ sau ...

Phó Minh Lãng được hộ vệ dìu đỡ đi tới khu nghĩa địa hoàng gia.

Mặt hắn tái nhợt, chỉ có đôi tròng mắt là có thần thái, tỏa ra sát khí lạnh như băng. Đến nơi, hắn lập tức xuống xe, tự mình mở cửa đi ra, đẩy những người đỡ mình ra! Nơi cửa có cấm quân canh gác, sau khi làm rõ thân phận hắn mới có thể đi vào.

"Hai ngày trước có người đi vào nơi này hay không?" Phó Minh Lãng nghiến răng hỏi. Lính canh ngẩn ra, lập tức chào một cái trả lời: "Thưa tiên sinh! Có người đi vào! Chỉ có điều bọn họ có giấy phép đã được đóng con dấu của hoàng gia, họ đứng lặng ở chỗ này mấy giờ sau đó mới đi, chúng tôi có hệ thống giám sát bảo vệ tối tân nhất thế giới theo dõi, có thể bảo đảm bọn họ không thể làm gì được !"

"Các ngươi là đồ giá áo túi cơm!" Phó Minh Lãng chửi rủa tàn nhẫn.

Lính canh bị hắn đẩy lảo đảo một cái, giận mà không dám nói, đứng thẳng tiếp tục nói: "Tiên sinh, chúng tôi có hệ thống giám sát bảo vệ, thật sự có thể đảm bảo đối phương cũng không thể làm gì được!"

"Có phải bọn họ đi tới phần mộ của nữ bá tước đời thứ mười chín Rella • Mudd hay không?"

"Đúng vậy, tiên sinh!"

"Đồ ngu!" Phó Minh Lãng giận đến đỏ mắt, giật súng của người bên cạnh, lấy báng súng đập lính canh ngã trên mặt đất! Lính canh bịt lại vết máu chảy trên đầu ngập tràn sợ hãi, cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì, vẫn đứng nghiêm nhìn hắn.

"Anh dám cam đoan trên người bọn họ không mang theo bất kỳ vật nguy hiểm gì không? Nếu như kết quả ngày đó không phải như vậy, Mộ Yến Thần, nhất định sẽ cho nổ tung mộ của Rella để trút hận! !" Phó Minh Lãng quát, cơn giận trong lòng bốc lên tận đỉnh đầu.

Lính canh hơi ngẩn người.

Anh ta buông tay che đầu ra đứng nghiêm, cặp mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ngài muốn nói vị tiên sinh họ Mộ kia sao, không phải chỉ có năm nay ông ta mới đến, trước kia năm nào ông ấy cũng tới đây. Hàng năm ông ấy đã bỏ ra một thời gian để tới nơi này thăm tiểu thư Rella • Mudd, chỉ có năm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy không tự mình đến, nhưng ông ấy cũng đã sai người tới. Chúng tôi nghe nói hai ngày trước người tới nghĩa trang chính là người thân tín của Mộ tiên sinh."

Phó Minh Lãng ngẩn người tại chỗ.

Hồi lâu hắn mới như hoàn hồn, nghiến lợi nói: "Anh nói đùa gì thế..."

"Tiên sinh, chúng tôi đã ghi chép những người đến thăm nghĩa trang suốt mấy năm qua, nơi này được bảo vệ nghiêm mật, người ngoài hoàn toàn không thể vào được! Tiên sinh, xin mời ngài kiểm tra!" Lính canh làm động tác “mời”, ánh mắt rất khiêm nhường.

"Việc này không thể nào!" Phó Minh Lãng kêu lên một tiếng, không biết tại sao trong mắt lại nổi lên vẻ nóng nảy không cam lòng, con ngươi lóe sáng, nghiến lợi nói: "Chính hắn đã hại chết người phụ nữ yêu mến của ta... Hắn sao có thể hàng năm còn đến thăm cô ấy được ... Anh dám nói láo với ta hả! ! !"

Lính canh không biết nói sao, môi mấp máy rồi lựa chọn yên lặng.

Phó Minh Lãng nhìn vẻ mặt của lính canh, cả người giống như bị thương nặng.

"Ta không tin..." Hắn nói giọng khàn khàn, trong đáy mắt chứa đầy hận ý: "Anh hãy giúp ta vào xem một chút... Ta phải mau chóng đến thăm cô ấy!"

Khu nghĩa trang này, mấy năm trước đã mai táng người phụ nữ yêu quý của hắn.

Hắn quá đau thương phẫn nộ nên nhất định cũng không cam lòng. Do chưa báo thù được cho người yêu, trước đây thậm chí cho tới tận bây giờ hắn cũng không dám tới nghĩa trang này để thăm cô! Mà ngược lại, nhiều năm qua, chuyện lẽ ra hắn nên làm lại đều do những người khác làm thay hắn! !

Phó Minh Lãng cảm thấy toàn bộ thế giới như bị đảo lộn. Hắn thừa nhận hắn không phải là người có cảm xúc, bởi hận thù mà hắn đã không đến đây... Cũng trong khoảnh khắc này, có lẽ mọi hận thù cũng đã bị lật đổ rồi

...

Máy bay sắp cất cánh !

Vĩnh biệt Los Angeles, khi tới đây tất cả đều không rõ ràng và bất ngờ. Lan Khê chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, . sắc trời của Los Ange-les đã bớt tối tăm khi ánh sáng lộng lẫy của ánh trăng sớm từng bước sáng lên, chợt nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.

Cô giật mình hướng cái nhìn sang phía bên kia nơi Mộ Yến Thần đang cởi tây trang.

Lần trước, chỉ vì chuyện muốn nối lại tình thân không đâu mà anh đi làm cái việc mất công vô ích... Ngón tay thon nhỏ của Lan Khê lấy điện thoại di động ra.

Đây là chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại lúc trước của cô không biết vì sao lại bị hỏng.

Cô khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt trong veo như nước ánh lên sự ấm áp, khóe miệng cong lên thoáng hiện ý cười. Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này có lúc có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng chút bạo lực đó lại có chút đáng yêu.

Số điện thoại gọi đến rất xa lạ.

"A lô? Xin chào!" Cô dùng tiếng Anh chào hỏi đối phương.

Người ở bên kia chợt sững lại, không lên tiếng, nghe thấy giọng của cô trong nháy mắt gần như muốn cúp điện thoại ngay lập tức.

Một cảm giác xấu hổ nổi lên, nhanh chóng bao phủ khắp người hắn.

"A lô!" Rốt cục hắn cố nén sự kích động muốn cúp máy, khàn giọng nói.

Lan Khê chợt ngẩn ra.

Từ trước đến nay, cô không phải là người đã từng nghe qua tai sẽ không quên người, nhưng giọng nói này, cô nhớ rất kỹ, ở trên xe khi ở thành phố C, ở trên du thuyền ở đại dương. Đây là giọng nói của con người đã làm cô bị tổn thương giống như khoan tim thấu xương.

Cặp mắt trong veo của cô rất thờ ơ, đổi sang dùng tiếng Trung nhẹ giọng gọi hắn: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Phó Minh Lãng, anh còn muốn gì nữa?"

Cặp mắt của Phó Minh Lãng chứa đầy sát khí, khi nói chuyện nghĩ một đằng lại nói một nẻo: "Tao cảnh cáo chúng mày, tao đây còn chưa chết, đừng tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong."

Lan Khê gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn rất lạnh nhạt mềm mỏng nói: "Ông trời không có mắt, không ngờ lại để anh thoát chết."

"Mày..."

"Tôi nói câu này không biết có phải là độc ác không?" Lan Khê hỏi ngược lại, trong tròng mắt ướt lộ ra ánh sáng trong suốt: "Phó Minh Lãng, tôi vẫn luôn cho rằng tôi không phải là người ác độc, nhưng lại có thể nói với anh những lời như thế, lý do vì sao anh nên hiểu, chuyện tôi đối xử với anh còn nhân từ gấp trăm lần so với những chuyện mà anh đã làm đối với tôi. Anh có tư cách gì mà nói với tôi chuyện này chưa kết thúc? Nếu như tôi không muốn kết thúc chuyện này, anh cảm thấy mình có thể toàn vẹn không chút tổn hao mà trở về Luân Đôn gọi điện thoại cho tôi hay sao?"

Phó Minh Lãng bị một câu nói chặn ngang cũng không biết nói năng gì, gương mặt tuấn tú tái nhợt đáng sợ.

Siết chặt điện thoại di động, hắn nói giọng khàn khàn: "Không cần mang những lời nói suông này để dọa tao... người chết là Rella, người đau khổ là tao... cho dù tao có một nghìn, một vạn cái sai, cũng là do lúc trước anh trai Mộ Yến Thần của mày đã đối xử với cô ấy không ra gì! !"

"Anh tôi có từng nói không thẹn với cô ấy sao?" Lan Khê tiếp tục hỏi ngược lại, ngữ điệu bộc phát êm ái như nước, cũng như đôi mắt trong veo của cô vậy, không hề lẫn một chút tạp chất. "Anh ấy biết Rella của anh chết là do anh ấy. Cho nên, hàng năm anh ấy đã đến để cúng tế cho cô ấy. Thậm chí anh ấy còn từng lấy danh nghĩa của Rella để quyên góp tiền cho các trường tiểu học, giáo đường, còn cả các điểm chữa bệnh khắp nơi trong nước. Những chuyện này mà anh cũng không biết hay sao? Anh ấy không thương Rella, không thể mang tình yêu để đền đáp lại cho cô ấy. Việc gì có thể làm anh ấy cũng đã làm, nhưng anh đã làm gì? Tình yêu của anh không đáng giá một đồng! Sau này, anh cũng đừng có lấy danh nghĩa yêu Rella mà đến làm tổn thương anh trai của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, dù có phải chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đuổi giết anh! !"

Cô vẫn luôn luôn điềm tĩnh như nước, vậy mà khi nói xong câu cuối cùng giọng nói lại mang theo chút sát khí kinh người! !

Phó Minh Lãng bị chẹn ngang, ở đầu bên kia bắt đầu thở gấp, chỉ có thể yên lặng.

"Mộ Lan Khê..." Hắn gọi cái tên xa lạ kia, dường như mệt mỏi cố gắng biện giải, khàn giọng gầm nhẹ: "Mày đừng có quên, mày là em gái tao! !"

Một tiếng cười nhạo lạnh lùng, xuyên qua sóng điện truyền đến.

"Ngay cả người gọi là cha ruột đó còn không chịu nhận tôi, nói gì đến cái người gọi là anh trai đang ở rất xa kia chứ?" Lan Khê nói xong cười lạnh. Cô nhớ lại những lời của Phó Ngôn Bác nói ra khiến người khác bị tổn thương thấu lòng, tay níu chặt lấy chỗ ngồi.

Từ phía xa, bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần đang chậm rãi đi về phía bên này. Thấy cô cầm điện thoại di động trong mắt hơi vương lệ, mi tâm của anh hơi cau lại. Anh cúi người xuống, tay nhẹ nhàng vỗ về lên gương mặt của cô.

Cặp mắt ướt nước của Lan Khê run lên, nhìn về phía Mộ Yến Thần.

"Đời này tôi chỉ có một anh trai, trừ anh ấy ra không ai có đủ tư cách này... Anh hãy quay trở về nói cho cha anh biết, tôi đang sống ở nơi khác rất tốt, lần này tới Los Angeles một chuyến lại gây ra phiền toái cho ông ấy, thật xin lỗi."

Nói xong, cô cúp điện thoại di động luôn."Điện thoại của ai vậy?" Anh khẽ hỏi.

Lan Khê nén nước mắt, lắc lắc đầu: "Một con thú."

Người đàn ông kia đã làm những chuyện tưởng chừng như đã bị phát rồ. Đó là từ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để hình dung về hắn, nhưng từ này vẫn còn hời cho hắn.

Cặp mắt của Mộ Yến Thần đầy thương xót, anh cầm điện thoại di động vứt xuống bên cạnh, ôm cô vào ngực.

"Vết thương của anh còn đau không?" Lan Khê tự ra lệnh cho mình không thèm nghĩ gì đến những chuyện lộn xộn kia nữa, cô rúc vào trong ngực anh khẽ hỏi.

"Em ở bên cạnh anh là anh hết đau." Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, hôn một cái vào trán cô.

Tiếng gầm rú rất lớn từ từ vang lên ở bên tai, máy bay bắt đầu cất cánh.

Lan Khê chôn mặt vào trong cổ của anh, cảm thấy như được ôm toàn bộ thế giới.

***

Thành phố C ở Trung Quốc.

Tô Nhiễm Tâm thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay ánh mắt đầy trông đợi, gương mặt biểu lộ sự vô cùng lo lắng, nhìn vào bảng thông báo: chuyến bay tối nay, máy bay sẽ hạ cánh chậm nửa giờ .