Bọn họ không muốn sống nữa mới nói chuyện như vậy ngay trước mặt Lan Khê.
Sau một hồi lâu Lan Khê ngẩng đầu lên, gió biển thổi tán loạn mái tóc trên trán cô, cô nhìn kỹ người đang nắm chặt mình, thiếu chút nữa giết chết cô và đứa con trong bụng.
Người này, hắn lại là anh ruột cô.
Đau điếng người. . . . . . lan khắp toàn thân.
Khi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên mặt Lan Khê là vẻ mặt tái nhợt mà tuyệt vọng, 。tuyệt vọng tựa như tiết sương xuống ba ngày*, cả vùng đất đai lạnh giá, tất cả cơ hội sống trong nháy mắt bị hủy diệt.
*Tiết sương giá: vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10
"Mọi người không cần ở đây thảo luận chuyện sống chết của tôi. . . . . ." Cô nói khẽ , ánh mắt trong veo thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Phó Ngôn Bác, từng câu từng chữ êm ái giống như phiêu trong gió, "Các người vừa không sanh tôi, không nuôi dưỡng tôi, thậm chí cũng không thương tôi. . . . . . Các người có tư cách gì, lập trường gì, ở chỗ này thảo luận tôi đáng chết hay là nên sống?"
Từng câu từng chữ này, xuyên qua khoảng cách không xa đánh vào trong lòng Phó Ngôn Bác, khiến ông chấn động bước lùi lại mấy bước, nét mặt kinh hoảng nhìn đứa con ruột thịt lần đầu tiên mình gặp mặt.
Nói xong, Lan Khê hít khẽ một hơi, dùng bàn tay mỏng manh đột nhiên nắm chặt dao găm đang kề sát vào cổ mình! Sau lưng cô, Phó Minh Lãng hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ đến sao cô có thể làm như vậy! Con dao sắc bén trong nháy mắt cắt vào bàn tay cô, khảm sâu vào tận bên trong, cô liều chết vùng vẫy cùng Phó Minh Lãng cách ra được một ít khoảng cách, tiếp đó mạnh mẽ đạp lên trên bắp chân nơi vết thương đạn bắn của hắn! !
". . . . . ." Phó Minh Lãng bị một đòn nghiêm trọng, một hơi vận lên không được, cơn đau khiến cho hắn mất đi hô hấp cùng tất cả lực chèo chống, hắn đỡ vách thuyền tuột xuống, Lan Khê từ trong ngực hắn thoát ra, trước mắt bao người phấn đấu cố hết sức chạy về phía Mộ Yến Thần đứng cách đấy vài mét! !
Mộ Yến Thần kịp phản ứng, gương mặt tuấn tú của anh căng thẳng cực độ, bước một bước dài xông lên muốn ôm cô, thời điểm này chung quanh cũng vang lên tiếng súng nổ rung trời.
Mộ Yến Thần biết chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ này phía trên xếp chồng chất là hàng hóa gì, toàn bộ rượu cồn kia có thể bị đốt cháy! ! Động tác thứ nhất khi tiếp được Lan Khê là ôm cô thật chặt vào lòng! Sức ép của vụ nổ đập vào ngực thật mạnh khiến anh đau đớn, sau đó anh kéo vải giấy bạc bên cạnh dành để bao trùm hàng hóa qua đắp ở trên thân hai người ——
Cùng lúc đó, sau tiếng súng thật mạnh, trên du thuyền chất đống hàng hóa bị đạn bắn xuyên thấu vào trong đó, tiếng nổ mạnh ầm ầm từ đất bằng mà lên, liên tiếp từ boong thuyền và trên bờ biển lan tràn ra. . . . . .
Lan Khê không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh ầm ầm, cô ôm chặt người đàn ông trước mắt, cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay ôm chặt của anh, cho cô cảm giác chân thật tồn tại mà đã quá lâu cô không cảm nhận được!
Một giọt nước mắt nóng bỏng trong tiếng nổ mạnh ầm ầm kia kèm theo choáng váng, theo nhau mà tới . . .
. . . . . .
***
Cuộc sống của con người sẽ trải nghiệm rất nhiều cho dù có thể chịu đựng được hay không.
Lan Khê từng nghĩ tới, lần trải nghiệm kia của cô sẽ là cái gì.
Có phải là khi mẹ qua đời, cảm giác đau đớn trời đất như sụp đổ tương lai mờ mịt, hay là cơn đau khi cô buộc phải phá thai, hoặc là nỗi đau tương lai khi người phụ nữ sinh nở hay không?
Nhưng những cái này cũng xa vời không bì kịp bằng giây phút này trong ngọn lửa đầy trời cô ôm lấy Mộ Yến Thần.
Cô chỉ có một loại cảm giác.
Vậy là cuộc đời này của cô, có thể cảm giác được nơi ấm áp duy nhất.
. . . . . .
Khi tỉnh lại, Lan Khê thấy trần nhà trắng bóng trên đỉnh đầu.
Cô hơi sợ sệt, cảm giác khóe mắt căng thẳng gay gắt, giống như bởi vì đã khóc. Nhưng bây giờ tỉnh lại dòng chua xót mãnh liệt vẫn tồn tại trong lòng, cô nhắm mắt lại muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng tay mới vừa vừa động, liền đau đến muốn rớt nước mắt.
Tay trái bị băng bó chặt chẽ, vô cùng đau đớn như muốn rớt ra. Cách một cánh cửa kiếng, người đàn ông dáng người mạnh mẽ kiên cường đứng ngoài cửa nhìn thấy động tĩnh bên trong, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc thay đổi, ngay cả hỏi cũng không hỏi người đang đứng nói chuyện ở đó, trực tiếp đẩy cửa phòng ra, sải bước đi về phía cô.