Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 277: Bây giờ moi ra




Tưởng rằng tuyến lệ đã khô cạn, nhưng dòng nước mắt nóng bỏng lại tuôn trào ra, trong lòng cô mừng rỡ như điên một hồi. Cô muốn kêu to, muốn phát ra thành tiếng nói cho Mộ Yến Thần biết cô ở chỗ này, anh mau lại đây cứu cô! !

Phó Minh Lãng gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong cái nhìn thâm thúy lạnh lùng tràn đầy sát khí: "Cô cho rằng tôi sẽ để cho hắn dễ dàng tìm được cô như vậy sao? Mộ Lan Khê, cô có biết rằng cô đã quá tự tin mà cũng quá ngây thơ hay không?"

Cả người cô mềm nhũn, muốn túm chặt cô cũng không cần phải mất sức, chỉ có điều, nhờ ánh trăng nhàn nhạt rọi qua cửa sổ ở mái nhà, Phó Minh Lãng có thể loáng thoáng nhìn thấy gò má và mái tóc mềm mại, chợt nhìn thấy hàng mi cong mềm này dường như có chút quen thuộc, làm cho hắn cũng có chút hoảng hốt!

"..." Cố hết sức đẩy bàn tay của hắn ra, Lan Khê há miệng to ra để thở, đôi mắt trong veo mang theo vẻ kiên định nhìn lên cửa sổ ở mái nhà, một dòng cảm xúc chua xót mạnh mẽ xông lên đầu. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, nói: "Tôi tự tin là có lỗi sao? ... Hiện tại anh ấy tới tìm tôi, anh có mang tôi tới chân trời góc biển nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ tìm được tôi, tôi biết nhất định anh ấy sẽ tới! ! ... Còn anh? Anh làm chuyện này là vì người phụ nữ anh yêu sao?"

Trong con ngươi của Phó Minh Lãng thoáng hiện ánh nhìn khát máu, lực tay bóp cổ cô nặng thêm một chút.

"Không phải vậy... " Lan Khê lắc đầu một cái, giọt nước mắt nóng bỏng chứa đựng sự căm thù sâu sắc, nhìn hắn chằm chằm: "Vì cô ấy mà anh giết người, bắt cóc, vì cô ấy mà bàn tay dính máu... Cô ấy không thương anh là đúng, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không yêu anh..."

Phó Minh Lãng bị cô chọc vào nơi đau nhất ở trong lòng, ánh mắt đỏ đọc giống như dã thú, hắn bóp chặt cổ của cô như muốn bóp chết cô! Một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống, Lan Khê cậy bàn tay của hắn dùng chút sức lực cuối cùng kêu to: "Anh... !"

"Cứu em... Em ở đây... Ưm..."

Một lần nữa hô hấp lại bị Phó Minh Lãng hung hãn bịt chặt. Hắn giận đến mức cả người căng thẳng phát run, có thể một tay bóp chết người, nhưng từ đầu tới cuối vẫn trì hoãn lại. Thấy cô lúc này làm ầm ĩ đến lợi hại, tay liền bổ tới cần cổ của cô!

Lan Khê chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, cơn choáng váng lại ập tới, cô đứng không vững, cố gắng kéo cánh tay của Phó Minh Lãng ra, tiếp đó ngã xuống.

Cánh tay cô bị cắt ngang, máu tuôn xối xả lộ rõ trong không khí. Lúc ngã xuống, trong nháy mắt cô vẫn bảo tồn ý thức sau cùng, ôm lấy bụng mình.

Phó Minh Lãng ồ ồ thở dốc nặng nề, cả người đằng đằng sát khí.

Trên boong thuyền có tiếng động truyền đến, một giọng nói dùng tiếng Anh nghiêm túc nhắc nhở hắn, chiếc thuyền kia đã cách bọn họ chưa đến mười km nữa.

"Đưa cô ta đi." Hắn lạnh giọng phân phó.

Vừa định nhấc chân trong nháy mắt hắn nhìn thấy tư thế của cô, đưa chân một cước đá văng người bên cạnh, ánh nhìn mang theo vẻ nguy hiểm, hắn tò mò túm tay của cô lại, nhưng vẫn bất động. Phó Minh Lãng nghi ngờ nhìn bụng cô một chút, một ý nghĩ như tia chớp vụt qua đầu hắn! !

Nơi này của cô... có cái gì?

...

Trên chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ vẫn còn ánh đèn, trước sau chưa tắt! !

Khi chiếc tàu biển chở khách chạy không có phương hướng dường như đụng vào hải đăng, thời điểm tiếng động to lớn vang lên ầm ầm vọng xa mấy cây số xa, sắc mặt Mộ Yến Thần mới hoàn toàn thay đổi.

Người bên cạnh nhao nhao nóng lòng muốn tỷ thí, từ phía sau liền chui lên phía sau chiếc tàu biển chở khách, chỉ có Mộ Yến Thần đứng yên không động đậy!

Ánh đèn không tắt, căn cứ vào tính tình của Phó Minh Lãng, hắn tuyệt đối không thể nào chờ bọn họ đến gần như thế mà cũng không hề có động tĩnh gì!

Quả nhiên, vừa nhảy lên boong thuyền liền tìm tòi người ở bên trong, nhưng thật sự không hề phát hiện ra người. Nhưng ở trong khoang thuyền có một vũng máu lớn, bên trong vũng máu có một cái dây chuyền, có người cầm trở lại, chạy đến báo với Mộ Yến Thần!

"Chúng ta tới chậm... Bọn họ có thể thừa dịp bóng đêm cho thuyền đi về phía phương hướng khác. Phía trên thuyền không có gì cả, chúng tôi chỉ phát tái nhợt, đi về phía Mộ Yến Thần nói.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, vết máu trên chiếc dây chuyền rất rõ ràng, tay của đàn ông cũng do bị căng thẳng mà phát run.

Mộ Yến Thần đón lấy cái dây chuyền kia giơ lên xem.

Chiếc dây chuyền mảnh và dài vốn không nhìn ra màu sắc gì, nhưng mặt dây chuyền hình trái tim được chạm rỗng treo ở phía dưới dây chuyền lại quá quen thuộc. Anh nhẹ nhàng mở ra xem, hai mặt trên dưới tách ra, trong lòng trái tim có khắc chữ tinh sảo những do bị dính máu mà trở nên mờ đi.

Ngón tay lau sạch vết máu đã lạnh ở trên đó, rốt cục anh đã có thể nhận rõ được hàng chữ khắc ở phía trên.

"Anh yêu."

"Lan Khê."