Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 273: Âm mưu được như ý




"Ầm!" Âm thanh đóng cửa xe vang lên, chặn tất cả lời nói lạnh lùng đầy gai nhọn ở ngoài cửa xe.

Nhưng vẫn không ngăn được cảm giác khiếp sợ choáng váng thình lình xuất hiện trong đầu Lan Khê,TT-lqđ, Cô run rẩy lấy ví tiền ra, tròng mắt sũng nước mắt không thấy rõ số tiền, cầm chặt tiền trong tay nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn.

Báo địa chỉ nhà họ Mộ cho tài xế xong, hai mắt Lan Khê hàm chứa nước mắt nóng bỏng cô tựa lưng vào trên ghế sau, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, cô muốn nắm bắt cái gì cũng bắt không được, bàn tay chỉ có thể gắt gao siết nắm cửa xe bên cạnh thật chặt không buông.

. . . . . .

Nhà họ Mộ to lớn đang ở ngay trước mắt.

Sau khi xuống xe Lan Khê chạy đến cửa mới nhận thấy mình đang sợ hãi, cô thở hào hển dừng bước, ánh mắt run rẩy nhìn nơi mình đã sinh sống hai mươi mấy năm, nhưng bây giờ cô lại không dám đi vào. Cách một khoảng xa cô mơ hồ có thể nghe được âm thanh cười nói trong phòng khách, không tưởng tượng được gương mặt của Mộ Minh Thăng lộ ra từ ái thân thiện như thế nào.

Chú Lưu chỉ huy người giúp việc tu bổ sân cỏ nheo mắt lại, nhìn thấy bên ngoài song sắt một bóng người đáng thương.

Ông kinh ngạc.

"Tiểu thư, cô . . . . . Sao cô không vào nhà?" Ông đi tới nói.

Lan Khê kịp phản ứng.

Trong mắt rưng rưng nước mắt nóng bỏng, tay cô run run đẩy cánh cửa sắt có khắc hoa ra, bàn tay chạm vào nhiệt độ lạnh lẽo trên cánh cửa kia khiến cô phát run, cô đi vào giọng nói khàn khàn: "Ba tôi đang có khách sao?"

"Aiz, " Chú Lưu gật đầu giúp cô kéo cửa ra, "Nghe nói là từ Los Angeles tới, bạn của thiếu gia."

Trong đầu Lan Khê như có tiếng ông ông vang lên, cũng không quan tâm người đến cụ thể là ai.

Bước lên bậc thang quả nhiên nghe tiếng cười của ba mình, sảng lãng mà trầm thấp, lộ ra tinh thần bao dung thành thục, khi cô đi tới nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông.

"Lan Khê?" Mộ Minh Thăng ngẩng đầu lên, "Tới đây, con mau qua đây. . . . . ."

"Đây là con gái tôi, em của Yến Thần, tuy nhỏ hơn anh trai mười tuổi nhưng tình cảm anh em rất tốt." Mộ Minh Thăng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa giải thích.

Người đàn ông tóc tai cắt tỉa gọn gàng khéo léo, màu tóc đen cùng tông với màu mắt lộ ra một loại thần bí mị hoặc, tầm mắt quét qua anh ta nở nụ cười yếu ớt, giữa không trung xa xa đụng vào ánh mắt Lan Khê! !

Thân hình Lan Khê run lên, cứng đờ tại chỗ.

Cô hít thở khó khăn nhìn người đàn ông trước mắt này, theo bản năng cảm thấy dường như đã gặp qua anh ta ở nơi nào nhưng nghĩ không ra, gương mặt người đàn ông này khiến cho cô cảm giác quen thuộc, ôn hoà hiền hậu khéo léo, nụ cười yếu ớt thậm chí làm cho cô cảm thấy. . . . . . Thân thiết.

Khóe mắt còn đỏ, nước mắt hơi rưng rưng, cô nhìn anh ta gật đầu: "Chào anh."

Người đàn ông vẫn cười yếu ớt như cũ, mười ngón tay bắt chéo, trong tròng mắt lộ ra mấy phần thương hại và bao dung, khẽ nói: "Đã trở lại?"

Lan Khê ngẩn ra lần nữa, chỉ cảm thấy trên người anh ta có hương vị không thể diễn tả rất giống Mộ Yến Thần, nhất thời chóp mũi dâng trào chua xót, cô cố nén, làm cho người ta cảm thấy sóng nước trong mắt cô rung động kịch liệt hơn chút, cô gật đầu.

"Ngày hôm qua tôi đã nói với cô, hôm nay chúng ta sẽ gặp mặt, thế mà cô không tin." Người đàn ông dịu dàng cười yếu ớt, nói chậm rãi, "Cô không chịu ra ngoài, tôi chỉ đành tới nơi này, thuận đường thăm cô và bác trai, tôi cũng sắp về nước rồi."

Mắt đẹp Lan Khê thoáng chốc trừng to hơn! !

Rốt cuộc cô nhớ rồi, đây là người hai ngày trước gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại cô từng hoài nghi anh ta, bây giờ quả nhiên anh ta thật sự xuất hiện trước mặt. Ánh mắt trong veo rưng rưng nước mắt chực rớt xuống, quỷ thần xui khiến mở miệng hỏi: "Anh nói là bạn của anh trai tôi, vậy gần đây anh có liên lạc với anh trai tôi được không?"

Người đàn ông sửng sốt.

Trong con mắt sâu thẳm của anh ta cảm xúc phức tạp, kịch liệt quấn lấy nhau, một hồi lâu sau gật đầu một cái: "Được mà, thế nào?"

"Tại sao tôi không liên lạc được?" Lan Khê trong lòng căng thẳng, cố ngăn nghẹn ngào trong cổ họng khẽ hỏi, "Tôi không biết gần đây anh ấy đang bận việc gì, tôi không liên lạc với anh ấy được."

Tay của cô bấu chặt chỗ ngồi phía dưới ghế sofa, đầu ngón tay mảnh khảnh phiếm hồng.

Trong mắt người đàn ông biểu lộ thương cảm, anh ta nheo mắt lại.

"Cô muốn nói gì đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho anh ấy, thử xem có thể liên lạc được hay không," anh ta giơ tay lên khoa trương nhìn một chút, con ngươi thâm thúy thẳm lặng, "Nhưng mà bây giờ hình như không được, chênh lệch múi giờ không thích hợp, vả lại nếu. . . . . . Đợi tôi phải về khách sạn xử lý công chuyện, sợ là không kịp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch.

"Cậu ở khách sạn nào?" Mộ Minh Thăng nheo mắt lại hỏi.

"Vân Sơn."

"Vậy cách nơi này cũng xa, cậu thuê xe tới đây?" Mộ Minh Thăng cảm khái hỏi.

Người đàn ông cười yếu ớt một chút gật đầu: "Cháu không quen đường, thuê xe đến đây thì dễ dàng hơn."

"Vậy đợi lát nữa để lão Lưu đưa cậu về, không cần thuê xe nữa !" Mộ Minh Thăng cau mày an bài, "Cậu là bạn của Yến Thần không cần khách khí với bác, quyết định vậy đi."

Người đàn ông cười cười, tiếp lại ngước mắt nhìn về phía Lan Khê hỏi: “Em gái, em biết lái xe không?"

Lan Khê ngớ ngẩn, tim như bị buộc chặt, gật đầu một cái.

"Vậy không bằng em lái xe đưa tôi đi?" Người đàn ông nụ cười đơn thuần, lộ ra nét quyến rũ nguy hiểm, "Trên đường tôi sẽ giúp em liên lạc một chút với Yến Thần."

Lan Khê im lặng nhìn anh ta, nhất thời không có phản ứng gì.

Mộ Minh Thăng nhìn con gái, cảm thấy hơi kỳ quái quan sát cô, ông lo lắng nói: "Vừa nãy ba định hỏi con, lúc trở về sao mặt con lại nhợt nhạt thế. Thế nào, không phải nói sẽ ở nhà họ Kỷ chơi lâu hơn, sao trở về sớm như vậy ?"

Đầu óc Lan Khê đã hoàn toàn rối loạn.

Trong đầu cô toàn là tiếng Mạc Như Khanh cười lạnh giễu cợt ép hỏi, câu sau so với câu trước sỉ nhục hơn, câu sau so với câu trước càng khiến cho cô không ngóc đầu lên được, hốc mắt cô phiếm hồng lại khẽ nhuốm một chút đau đớn, ngước mắt nhìn người đàn ông nói: "Tôi có thể đưa anh trở về khách sạn . . . Nhưng anh có chắc chắn có thể liên lạc được với anh tôi không? Tôi có việc muốn tìm anh ấy. . . . . . Anh đừng gạt tôi."

Khóe mắt cô càng đỏ hơn.

Người đàn ông nheo mắt lại, quan sát kỹ cô gái trẻ đơn thuần động lòng người này, trong lòng anh ta sôi trào khát vọng muốn phá hủy.

Anh ta gật đầu, nụ cười dịu dàng chắc chắn như vậy, chờ cô mắc câu.

Lúc này một người giúp việc đột nhiên chạy vào, bước nhỏ chạy tới trước mặt Mộ Minh Thăng, cúi đầu nhỏ giọng ghé vào tai ông nói mấy câu. Sắc mặt Mộ Minh Thăng chợt trầm xuống, khó hiểu mà lo lắng giương mắt lên nhìn Lan Khê một chút, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

"Thời gian không còn sớm, em gái, chúng ta đi thôi." Người đàn ông liếc mắt nhìn biểu hiện của Mộ Minh Thăng một chút, giọng điệu trở nên lạnh lùng, tiếp theo liền đứng dậy.

Trong lòng Lan Khê căng thẳng, mắt thấy anh ta đã chào tạm biệt Mộ Minh Thăng đi ra cửa, cô đứng dậy bước nhanh đuổi theo, khăn quàng cổ màu lửa đỏ dầy cộm nặng nề một góc rớt xuống cô cũng không để ý đến.

Chạy được mấy bước cô chợt dừng lại, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại Mộ Minh Thăng còn ngồi trên ghế sa lon, khàn giọng mở miệng: "Ba chờ con, một chốc con sẽ trở lại."

Ánh mắt trong trẻo của cô lộ ra một tia kiên định, giống như đã cho rằng người đàn ông này nhất định là người thân của mình, đã cho rằng những thương yêu từ nhỏ đến lớn kia đều là thật tình, sẽ không thay đổi.

Ánh mắt phức tạp kia khiến Mộ Minh Thăng nhìn đến ngớ ra, nhìn bóng dáng màu lửa đỏ chạy đi, trong cổ họng lại giống như bị mắc nghẹn, muốn nói nhưng không thốt ra được, ánh mắt chăm chú nhìn đuổi theo bóng dáng cô.

Hai hàng chân mày của ông chau lại.

Trong lòng rất khó chịu, ông khàn giọng hỏi người giúp việc bên cạnh: "Ông xác định nhìn thấy con bé gặp mặt phu nhân trong quán cà phê trưa nay?"

Người giúp việc gập cong người, "Dạ, đúng vậy tiên sinh, tiểu thư sau khi đi ra sắc mặt tái nhợt, giống như mới vừa nãy vậy."

Mộ Minh Thăng mím chặt môi.

Bàn tay hơi bối rối vuốt ve cây gậy, trong ánh mắt già nua Mộ Minh Thăng hiện lên không ít lo lắng, khàn giọng dặn dò: "Đi theo con bé. . . . . . Cho người đi theo sát con bé, tôi không yên lòng, đó là con gái tôi. . . . . . Con bé mới vừa thoát khỏi một việc, tôi không thể để cho con bé lại bị lần nữa, ông đi nhanh đi. . . . . ."

"Dạ tiên sinh, tôi lập tức đi an bài!" Người giúp việc vội vã chạy ra ngoài.

Mộ Minh Thăng vuốt ve đầu gậy sức lực lớn hơn nặng hơn, không biết vì sao, trong lòng lại lo sợ bất an khác thường.

***

Lái xe ra khỏi nhà họ Mộ.

Ánh mắt trong trẻo của Lan Khê không hề che giấu mong ngóng.

Phó Minh Lãng cười yếu ớt mở cửa ra bước vào trong ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

"Bây giờ anh có thể gọi điện thoại hay không?" Cô nhẹ giọng khẩn cầu.

Bóng dáng cao ngất của Phó Minh Lãng tựa vào lưng ghế ngồi, bàn tay vắt ngang trán, gương mặt không thấy rõ biểu tình, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt ra lệnh: "Chạy về phía trước."

Lan Khê lái xe chạy một đoạn ngắn với tốc độ chậm chạp, cũng chưa xa nhà họ Mộ quá, mở miệng lần nữa: "Bây giờ anh không thể gọi sao? Chẳng lẽ anh có phương thức liên lạc khác với anh ấy? Tôi có số điện thoại riêng của anh ấy, nhưng gọi không được, mà anh là một trong những người bạn..”

Phó Minh Lãng lạnh lùng dời bàn tay, ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương, nói nhát gừng: "Hành tung của anh ta bây giờ ở nơi này. . . . . . Cô thật muốn biết sao?"

Lan Khê thoáng chốc giật mình! !

Theo bản năng cô đạp thắng xe, âm thanh chói tai vang trên mặt đường.

Gương mặt tuấn tú của Phó Minh Lãng chìm trong bóng đêm, không thấy rõ vẻ mặt cụ thể.

"Thật xin lỗi, tôi không thể đưa anh đi được," khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, dừng xe ở ven đường, "Anh đi xuống đi, ở đầu đường phía trước có thể gọi xe về khách sạn."

Phó Minh Lãng quay đầu, nụ cười tà mị: "Cô phát hiện cái gì rồi sao?"