"Ban đầu khi tôi tới nhà họ Mộ, chuyện hung hiểm gì mà tôi không từng trải qua? Những lời đồn đãi bên ngoài cũng có thể làm tôi chết chìm, nước miếng của nhà họ Tô cũng có thể làm tôi chết ngập được! Cô thật sự cho rằng tôi không hề có một chút phòng bị nào sao?" Mạc Như Khanh cười lạnh, trong mắt bốc lên chút tơ máu đỏ tươi: "Nếu như không thể bảo đảm chắc chắn rằng Yến Thần là cốt nhục của nhà họ Mộ, tôi lại dám mang nó trở về nước nhận để cha hay sao? Tôi dám để cho nó đón nhận lấy sản nghiệp của nhà họ Mộ hay sao! Được rồi Lan Khê, cô ngồi xuống, xem cho thật kỹ đi, nhìn thật kỹ đi đã rồi hẵng nói. . ."
Tay Lan Khê run lên.
Cô trợn to tròng mắt trong veo, có cảm giác không sao tin nổi. Như bị quỷ thần xui khiến, cô ngồi xuống, giống như muốn chứng minh sự kiên định với ý tưởng trong lòng mình trước sau như một, cô cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem.
Đây là tập báo cáo kết quả kiểm tra xét nghiệm DNA.
Thời gian của bản báo cáo kết quả là năm năm trước, số liệu xác nhận ghi trong báo cáo do một chuyên gia của tổ chức giám định ở nước Mỹ cung cấp.
Xét nghiệm máu, một bên là của Mộ Yến Thần, một bên là của Mộ Minh Thăng.
Kết quả cuối cùng... RCP trùng khớp đến gần 100%. Bọn họ là cha con ruột thịt.
"Bộp!" Một tiếng động nhỏ vang lên. Tập tài liệu rơi xuống mặt bàn.
Lan Khê giống như vừa bị một cơn sóng thần trào qua nhấn chìm, trong đầu chỉ thấy tiếng ông ông vang lên. Cô không dám tin vào tất cả những gì mình vừa mới nhìn thấy. Cổ họng nhất thời bị nghẹn lại, thật lâu cũng không phát ra được tiếng nói nào.
"... Anh ấy không hề nói với tôi điều này." Rất lâu sau, rốt cục cô mới khàn khàn giọng phun ra một câu như vậy.
Mạc Như Khanh nhìn cô chằm chằm một hồi, cũng rốt cuộc bà cũng đã hiểu rõ.
Hiểu Mộ Yến Thần đã giải thích với cô như thế nào, hiểu vì sao cô lại kiên định đối với chuyện này như thế.
"Anh ấy nói với tôi anh ấy không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ... Anh ấy nói, hai chúng tôi có thể ở chung một chỗ... " Lan Khê khàn giọng nói xong, tay nắm bản báo cáo thật chặt, nói một câu sau cùng: "Anh trai sẽ không gạt tôi."
Mạc Như Khanh không nhịn được bật lên một tiếng cười lạnh lùng!
Đằng sau nụ cười lạnh lùng đó, trong con ngươi bà mang đậm một vẻ lạnh lẽo và khát máu. Bà khôi phục lại vẻ tao nhã lạnh như băng chậm rãi nói: "Cô cho cô là ai đây? Nó sẽ không lừa cô sao? Trong mười năm ở Los Angeles nó có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà danh môn quý tộc bất chấp gian nguy muốn được gả cho nó cô có biết không? Cô muốn gả cho nó với bối cảnh gia thế của cô thế nào đây? Tới nhà chúng tôi được coi là tư cách gì. . . Lan Khê, cô hãy đi đến nghĩa trang nhà họ Mộ ở khu nhà tổ, moi thi thể của Tô Nhiễm Nguyệt lên mà hỏi một chút, hỏi cô ta xem người đàn ông không rõ danh tính ấy là ai? Cô không có quan hệ gì với người nhà họ Mộ này, cho dù chỉ nửa điểm, vậy bây giờ cô phải chạy trở về nơi nào đây? ?"
Mạc Như Khanh ghé lại gần hơn một chút, trong mắt tơ máu vằn lên dày đăc: "Cô còn nhớ rõ tôi đã nói điều gì rồi chứ? Mẹ là người đê tiện cũng sẽ sinh ra đứa con đê tiện mà thôi... Cô có đáng để con tôi yêu hay không? Cô xứng sao? !"
Lan Khê cảm thấy khoảng không trung trên đỉnh đầu mình như bị nổ tung.
Trong vành mắt cô dòng nước mắt nóng bỏng dâng đầy, cô run rẩy níu chặt mái tóc, khiến da đầu đỏ lên, gục đầu ở trước bàn: "Không phải như thế. . ."
Mẹ của cô là một người phụ nữ hiền hậu, dịu dàng nhất trên thế giới, bà không hề giận dữ với ai bao giờ.
Cuộc sống hôn nhân của bà và Mộ Minh Thăng suốt hai mươi năm đều tương kính như tân (kính trọng nhau như khách), không hề cãi lộn.
Tại sao cô lại không phải là con gái ruột thịt của hai người được chứ?
... Vậy cô là ai đây?
... Cô không phải là con gái của nhà họ Mộ... Nhà họ Mộ không có quan hệ máu mủ gì với cô, cô đã mọc ra từ đâu đây?
Cô nhớ tới ngày đó ở trong bệnh viện, ngay trước cửa phòng, ở dòng người, Mộ Yến Thần đã ôm cô thật chặt, nói với cô những lời đó, đã mang đến cho cô niềm hy vọng và nỗi vui mừng lớn nhất trong cuộc đời này. Cô quên mất không nhìn xem ánh mắt của anh có tránh né hay không. Cô chỉ nhớ sâu ở trong tròng mắt đen linh động đó phải chăng hình như anh đã che giấu quá nhiều điều gì đó mà cô nhìn cũng không ra.
Vậy rốt cuộc cô là ai?
"Tôi không tin bà..." Lan Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp bị nước mắt thấm ướt, hốc mắt phiếm hồng: "Tôi không tin bà, bà đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bà hận đến không chừa thủ đoạn nào chỉ vì muốn chia rẽ hai chúng tôi, bà hận mẹ tôi tận xương ... tôi sẽ về nhà để hỏi lại ba ba cho rõ ràng, Mạc Như Khanh, bà không đuổi được tôi đâu."
Mạc Như Khanh âm u lạnh lùng, ngồi dựa trở lại chỗ ngồi, khẽ cười vẻ tao nhã, giọng nói giống như ngâm thuốc độc: "Cũng được, cô đi đi... Chẳng qua Mộ Lan Khê, cho dù là tôi nghĩ muốn cô cút ra khỏi nhà họ Mộ, rời khỏi Yến Thần, nhưng không cần tôi đuổi đâu. Tôi sẽ làm cho người cha yêu quý nhất của cô biết rõ chuyện này, sau đó tự tay ông ta sẽ đuổi cô, đứa con nghiệt chủng ấy ra khỏi nhà."
Mấy chữ cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Lan Khê giống như là một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim cô! !
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch ra. Cô nhanh chóng đứng dậy, trong nháy mắt dòng nước mắt nóng bỏng đầy hoảng loạn rơi xuống. Cô thu thập đồ đạc của mình cố sức đi ra ngoài, cả người thần hồn điên đảo. Khi cô đẩy cửa kính ra trận gió lạnh ập tới, trong nháy mắt cô cảm nhận thấy rất rõ ràng nơi bụng của mình co rút lại đau đớn!
Tay ôm lấy bụng, che chắn thật chặt.
Lan Khê chạy đến lối đi bộ điên cuồng ngăn xe lại chạy về nhà. Trong lòng cô an ủi cục cưng còn chưa thành hình trong bụng mình, hết thảy chuyện này đều không phải là sự thật, không phải là sự thật, tất cả đây chỉ là một giấc mộng.
Cô phải đợi Mộ Yến Thần trở lại, đợi cha cục cưng của cô trở lại, để nói cho cô biết tất cả chuyện này đều là giả.
Mộng chưa tỉnh, trong trí nhớ cô vẫn là công chúa hạnh phúc nhất của nhà họ Mộ.