Trong quán cà phê, bầu không khí tràn ngập sự yên tĩnh.
Mạc Như Khanh bưng ly cà phê khẽ nhấp một hớp, con ngươi trong trẻo lạnh lùng liếc vào bụng của cô một cái, khạc ra một từ: "Ngồi."
Lan Khê hơi giật mình, lúc này mới nhận ra rằng mình đã kéo cái ghế ra mà quên mất không ngồi xuống. Cô đặt chiếc túi, tháo chiếc khăn quàng cổ dầy dặn xuống để ở bên cạnh. Khí lạnh làm cô hơi rùng mình một cái. Gương mặt của cô ngập tràn vẻ mềm mỏng thoáng nét kiên định, dịu dàng đáng yêu mà thật thản nhiên.
Điều này làm cho Mạc Như Khanh thấy trong lòng bốc lên một chút căm hận.
Mạc Như Khanh cười lạnh không tiếng động, nói sâu xa: " Lá gan của cô cũng thật lớn đấy chứ, dám mang thai con của anh trai mình vậy mà vẫn dám ngồi ngây ở nhà lâu như vậy! Cô không sợ bị cha cô phát hiện hay sao?"
Đôi mắt trong veo như nước của Lan Khê lộ vẻ kiên định, nghiêng đầu nhấp một ngụm nước chanh ấm, nhẹ nhàng nói: " sớm muộn ba ba cũng sẽ phát hiện... Con cũng không dự định tiếp tục gạt ba con nữa."
"Vậy sao..." Mạc Như Khanh bật cười: "Nói như vậy cô cũng không còn kiêng kỵ gì nữa hả? Cô vẫn còn muốn làm cho ông ấy giống như bốn năm trước, lại phải đưa đến bệnh viện lần nữa, giận đến mức cơ tim tắc nghẽn rồi đột tử mới được có phải không?"
Giọng nói của bà quá âm u lạnh lùng, khiến Lan Khê nghe mà sống lưng lạnh buốt một hồi.
"Con sẽ không đột ngột nói cho ba biết. " Lan Khê ngước mắt lên nói: "Đó là cha của con, cho dù con không hiểu chuyện đi nữa cũng sẽ không muốn chỉ vì sự tùy hứng của mình mà làm tổn hại tới sức khỏe của ba. Nhưng con đã kiên trì giữ cho đến lúc này thì cũng là có nguyên nhân của nó... "
Đôi mắt trong veo thoáng xẹt qua một chút cảm xúc vô cùng phức tạp. Lan Khê mím môi, sau đó nói tiếp: "Dì Mạc, điểm này ngài cũng đã biết rất rõ ràng."
"Tôi biết rõ ràng cái gì?"
"Chúng con không phải là anh em ruột, chúng con không cùng chung huyết thống!"
Mi mắt của Mạc Như Khanh nhất thời nhảy lên! !
Con ngươi âm u lạnh lùng quét về phía Lan Khê, nhìn gương mặt kiên định và dũng cảm của cô mà chỉ cảm thấy buồn cười lẫn giễu cợt. Bà hết sức đè nén, khóe môi nở một nụ cười lạnh như băng, mở miệng nói: "Vậy sao... Vậy thì thật sự là tôi đã nhìn nhầm rồi, tôi lại cho rằng cô và Yến Thần lại thực sự là anh em ruột cơ đấy... Thật là kỳ lạ, không phải Tô Nhiễm Nguyệt là người được ông cụ nhà họ Mộ rất yêu quý đó sao? Cô ta lại là một người rất biết tuân thủ mọi quy tắc như thế, thật vất vả mới sinh được đứa bé, vậy mà đứa nhỏ kia lại không phải là cốt nhục của Minh Thăng! Làm sao khi chết cô ta vẫn còn mặt mũi mà được chôn ở khu đất của nhà họ Mộ như vậy nhỉ?"
Đây quả thực là một sự giễu cợt đến tột đỉnh, nó như một cái gai sắc nhọn, tàn nhẫn đâm vào Lan Khê! !
Sắc mặt cô đỏ lên, độp lại Mạc Như Khanh: "Bà im miệng!... Tôi không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy. Mẹ tôi không phải là một người như thế, tôi nói hai chúng tôi không phải là anh em ruột không phải với ý này! !"
Mạc Như Khanh thuận tiện vén sợi tóc vào bên tai một chút, mềm mỏng cười híp mắt: "Vậy sao? Vậy ý của cô là gì?"
Lan Khê biết, mình đã quá xúc động.
Cả người cô khẽ run lên, ngay lập tức, rất nhanh cô nắm chặt tay lại cố đè nén lại cảm xúc, không cho phép mình bị kích động nữa. Cô cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu, mở ra đưa cho Mạc Như Khanh.
"Đây là báo cáo kết quả kiểm tra của bệnh viện, tôi hy vọng ngài xem sẽ hiểu được."
Vốn dĩ trước khi đến đây, trong lòng Lan Khê thấy rất phức tạp. Cô cũng không muốn tiết lộ chuyện Mộ Yến Thần không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ trước mặt Mạc Như Khanh. Đây là một việc thiếu tôn trọng đối với bậc trên của mình. Cho dù Mộ Yến Thần biết cũng sẽ không thấy dễ chịu hơn. Cũng không biết nên nói thế nào đối với chuyện này... Cô chỉ nhớ rõ vừa rồi khi Mạc Như Khanh nhắc tới mẹ đẻ của mình với một vẻ rất giễu cợt, sự giễu cợt này đã kích động đến mức cô sắp nổi điên.
Mạc Như Khanh cầm lên bản báo cáo lên xem, sau khi xem xong "Bộp!" một một tiếng bỏ lại trên bàn.
Bà lạnh lùng ngước mắt, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cái này có thể nói rõ được điều gì?"
Lan Khê cứng họng! !
Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của cô trợn to. Cô không ngờ rằng với một sự thật sờ sờ ngay trước mặt như thế mà Mạc Như Khanh lại còn không thừa nhận, ngay cả chút xíu kích động cũng không có. Nhưng lúc này cô không thể thốt ra một lời nào hết... Cô không thể dùng thân phận con cháu để nói ra những gì không hay xảy ra giữa các bậc trên của mình. Bà là mẹ đẻ của Mộ Yến Thần nên cô càng không thể xé toạc vết sẹo trong lòng Mộ Yến Thần vào thời khắc này được! !
Đưa tay thu lại bản báo cáo, ánh mắt rung động của Lan Khê cố gắng bình tĩnh lại: "Không có gì... Tôi không cần biết trong hai chúng tôi, ai không phải là con đẻ của nhà họ Mộ, tôi chỉ cần biết hai chúng tôi có thể ở chung một chỗ, điểm này là đủ rồi... Nhất định hai chúng tôi sẽ ở chung một chỗ. Tôi đi trước."
Cô cầm lên túi lên đứng dậy định đi.
"Trước hết, cô hãy chờ một chút đã..." Ngữ điệu của Mạc Như Khanh đầy âm u lạnh lùng, nhẹ giọng giữ cô lại.
Đầu ngón tay bà đưa tới kéo khóa chiếc túi của mình, cũng lấy ra một tập tài liệu "Bộp!" một tiếng vứt xuống mặt bàn! !
"Cô hãy xem cái này cho tôi đã, tôi cũng cho cô xem tập báo cáo này...” Bà ngước mắt chăm chú nhìn vào Lan Khê: "Cô ngồi xuống, hãy xem cho thật kỹ đi."