Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 261-3: Đêm tối trước bình minh (3)




Mấy ngày nay Lan Khê cảm thấy như rơi vào trong sương mù, đột nhiên biết bọn họ không phải anh em thật sự, đột nhiên trong nhà lại xảy ra biến cố, cô có chút không muốn anh đi.

Mềm mại cuốn lấy cổ của anh kéo xuống, mãnh liệt không buông.

Mộ Yến Thần thấy động tác của cô liền động lòng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn môi cô, từ chuồn chuồn lướt nước đến cọ sát lẫn nhau trằn trọc, lửa nóng lan tràn ra một chút xíu.

"Anh có cần phải chào ba rồi mới đi không. . . . . ." Khi nụ hôn của anh từ từ trở nên kịch liệt, hôn đến cằm của cô thì Lan Khê không nhịn được thở dài lại hỏi anh.

"Yên tâm, trước khi đi anh sẽ nói một tiếng với ba."

Sau khi dỗ cô ngủ rồi, Mộ Yến Thần mới đi ra khỏi phòng, phòng khách to như thế bên trong chỉ có một mình thím Trương dọn dẹp, thấy Mộ Yến Thần từ trong phòng của Lan Khê ra ngoài, sắc mặt càng thay đổi, cũng không nói gì, cầm khăn lau định đi.

"Thím Trương." Mộ Yến Thần nhàn nhạt gọi bà lại.

Thím Trương bước chân dừng lại, lúng túng quay đầu, hiền lành cười rộ lên: "Chào thiếu gia."

"Tối mai tôi phải đi công tác không có ở nhà, mấy ngày tới đây sẽ có người thay tôi tới đây bầu bạn cùng với Lan Khê, cũng cầu xin thím giúp một tay chăm sóc tốt cho em ấy."

"Đây là chuyện tất nhiên, ngài không nói tôi cũng biết rõ. . . . . ."

Nụ cười yếu ớt ở khóe môi nâng lên, anh lạnh nhạt nói: "Tôi nghe nói khi bác Tô mang thai Lan Khê nhờ có thím chăm sóc, cho nên hiện tại mới ủy thác em ấy cho thím. . . . . . Em ấy có thai, mọi việc cẩn thận một chút."

Mấy chữ "Em ấy có thai" này, rơi rõ ràng vào trong tai thím Trương, khi bà vừa nghe được liền run lên một cái.

". . . . . . À . . ." Thím Trương chỉ cảm thấy toàn thân toát cả mồ hôi.

"Sớm đi nghỉ ngơi, tôi đi tìm ba tôi nói chuyện một chút."

Sau khi Mộ Yến Thần đi, tinh thần thím Trương suy sụp, bà ngã ngồi trên ghế sa lon, thở hổn hển đứt đoạn, tay nắm chặt khăn lau bắt đầu run rẩy.

Tâm tư của người đàn ông này, nhìn qua thật thâm sâu.

Thím Trương ở nhà họ Mộ đã một thời gian dài, so với Tô Nhiễm Nguyệt còn lâu hơn, từ khi Tô Nhiễm Nguyệt được gả tới đây đến khi sanh ra Lan Khê đều do một tay bà chăm sóc, không thể nào nửa điểm mờ ám bà cũng không biết. Bốn năm trước Mạc Như Khanh nảy sinh ác độc muốn tách hai người bọn họ ra, thím Trương tuy không phải đồng lõa nhưng cũng là người đứng xem, đến nay vẫn ngậm chặt miệng cái gì cũng không chịu nói, trên lý thuyết dựa theo tính tình thím Trương, lẽ ra bà phải có tình cảm với Tô Nhiễm Nguyệt và Lan Khê nhiều hơn so với Mạc Như Khanh.

Mà về phần tại sao bà chỉ ngồi im không để ý tới, Mộ Yến Thần phỏng đoán là, bà giống như Tô Nhiễm Tâm, biết chuyện Tô Nhiễm Nguyệt có tình cảm với người khác ngoài hôn nhân sau đó mới sinh ra Lan Khê, mục đích của hai người bọn họ chỉ nghĩ đè xuống lời gièm pha mà thôi.

Nhưng bây giờ, chuyện cũng đã không thể khống chế được nữa rồi.

". . . . . . Đây đều là tội lỗi. . . . . ." Thím Trương cúi thấp đầu xuống, rưng rưng run giọng nói.

***

Phi trường quốc tế.

Sắp đến kỳ nghĩ lể Giáng sinh, chung quanh nhốn nháo dầy đặc đầu người, ban đầu không muốn cô tới đây đưa tiễn nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi, Kỷ Diêu đành phải xin lãnh đạo viện cho nghỉ cùng tới đây tham gia náo nhiệt.

Bầu không khí chia tay lưu luyến đang quanh quẩn hai người.

Có Kỷ Diêu ở đây, Lan Khê không dám biểu đạt tình cảm rõ ràng, ai ngờ Kỷ Diêu nói nhỏ một câu bên tai cô, làm cô khiếp sợ trừng to mắt đẹp, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Tô Noãn chết tiệt kia, cậu mau đem mọi chuyện nói cho tớ biết, không cần e ngại, sắp tới giờ rồi mau đi lên triền miên đi, đừng có đờ người ra đấy!" Kỷ Diêu đẩy cô một cái.

Lan Khê đỏ mặt đứng vững lại, tay nhè nhẹ nới rộng khăn quàng cổ rất dầy ra một chút, ho khan hai tiếng.

Cô siết chặt tay Mộ Yến Thần.

Trước kia không phải chưa từng chia cách, cũng không có chuyện lần đó so lần này lại càng không nỡ, chẳng lẽ là bởi vì mang thai Bảo Bảo, cho nên tính ỷ lại mạnh hơn duyên cớ? Lan Khê không hiểu, nhưng mà trong lòng lo sợ bất an.

Chỉ cảm thấy bây giờ anh rời đi, không biết khi nào mới gặp lại anh.

Cô biết nghĩ như vậy là điềm xấu, nhưng trong đầu có một sợi dây cố tình ong ong vang lên, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

"Em còn muốn dặn dò gì anh, phải không?" Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần lộ vẻ mị hoặc hơn, êm ái nhỏ giọng hỏi.

"Anh đi sớm trở lại.” Cô dặn dò, vẫn cảm thấy chưa đủ, đi cà nhắc tiến tới bên lỗ tai anh, "Nếu anh về sớm em sẽ thay đổi cách xưng hô, nếu không không bàn nữa, tự anh lo liệu."

Ấm áp hà hơi ngứa một chút, trong lòng Mộ Yến Thần rung động, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy vài phần.

Vươn tay ra kéo eo cô tới gần nhỏ giọng ép hỏi: "Đổi cách xưng hô? Đổi làm sao?"

Lan Khê không chịu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên hồng nhuận sáng bóng, tiếp cũng cảm thấy bàn tay ở ngang eo mình bắt đầu làm loạn, anh biết rất rõ điểm mẫn cảm của cô, cách một lớp quần áo mùa đông dầy cộm nặng nề cũng có thể đụng chính xác điểm khiến cô nhột, ép cô mở miệng.

Kỷ Diêu từ xa nhìn hai người đang náo ở đằng kia, triền miên đến khiến người suýt nữa chảy máu mũi.

". . . . . ." Cô liếc mắt xem thường, ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ tới nếu như có một người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy đối với cô dịu dàng nhu hòa như vậy, chắc là cô đã sớm kích động chạy đến như điên rồi.

Vạn bất đắc dĩ, Lan Khê nói khẽ bên tai anh hai chữ làm cho người ta mặt hồng tim đập, rồi buông anh ra.

"Chạy nhanh đi, anh sắp trễ chuyến bay rồi."

Mộ Yến Thần cuối cùng ôm cô thật chặt, nói thật nhỏ: "Anh sẽ trở về nhanh thôi."

Rất nhanh.

Đưa mắt nhìn Mộ Yến Thần đi qua cánh cửa kiểm soát, Kỷ Diêu hỏi: "Cậu có đã bao lâu rồi?"

Lan Khê mất một hồi lâu mới phản ứng được, "Không sai biệt lắm khoảng hai tháng."

Kỷ Diêu ngoắc ngoắc khóe miệng: "Ba tháng nữa cái thai sẽ rõ ràng, cậu ở nhà họ Mộ sẽ không giấu được, biết không?"

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ phải trở về trước lúc đó."

"Hy vọng là vậy." Kỷ Diêu bĩu môi.

Tiếp đó ôm cô vào trong ngực, khóe mắt khẽ ướt át: "Thật đáng chết. . . . . Chuyện lớn như vậy cậu cũng dám giấu giếm tớ mấy năm nay, đáng đời cậu khi đó một mình gánh lấy tất cả mọi chuyện, có khổ không? Đáng đời cậu!"

Lan Khê trong lòng ấm áp, cũng ôm lấy cô bạn, nụ cười yếu ớt hiện lên khóe miệng.

Cô sẽ theo đến cùng, đến khi có thể công khai tất cả.

Nhưng cô thật không ngờ chính là, bóng tối trước bình minh, cũng đang giương nanh múa vuốt nhào tới phía cô.

***

Luân Đôn ẩm ướt, một trận mưa lớn cuối thu làm tan tác những lá cây còn sót lại trên cành.

Một tòa biệt thự cổ xưa kiến trúc Âu Mĩ, một người đàn ông mặc tây trang màu xanh thẫm, đường viền ống tay áo thêu hoa phức tạp của gia tộc Đồ Đằng đi xuống bậc thang, cái ô lớn cán màu đen tán màu xanh che trên đầu ông ta, dáng vẻ nhất phái quý khí mười phần.

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ vô cùng, hình dáng thâm thúy góc cạnh rõ ràng, phủi giọt nước mưa bám trước ngực đi về phía chiếc xe.

Vừa sắp bước vào chổ ngồi đột nhiên từ phía sau một chiếc xe lao tới, "Xoạt!" Tiếng xe vang lên nước mưa văng tung tóe, cũng đột ngột văng đến trên người của anh ta! !

Chân mày người đàn ông anh tuấn bỗng nhiên chau lại.

"Shit* (câu chửi thề khi bực tức). . . . . ." Trong ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo một tia sát khí nhìn về phía chiếc xe kia!

Xe nhanh chóng thoáng qua, chỉ thấy bên trong xe một bên mặt, tây trang màu đen nghiêm trang lộ ra hương vị lạnh lùng, kim cài khuy tay áo khắc hoa văn tản ra màu vàng sáng bóng mê người mị hoặc, anh ta cau chặt lông mày, nhắm mắt dưỡng thần, loại dáng vẻ tuấn dật điêu luyện sắc sảo làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ không thể quên!

Hình dáng như vậy rất quen thuộc! !

Người đàn ông nheo mắt lại, mang theo sát khí nồng đậm nhìn bóng chiếc xe đã đi xa, nhân viên tùy tùng sau lưng không biết xảy ra chuyện gì, tiến lên dùng tiếng Anh hỏi: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta có đi nữa không cửa?"

Giờ phút này trong đầu người đàn ông lại ông ông tác hưởng ( như tiếng ong vo ve bên tai).