Mộ Yến Thần cho là bà sẽ ở sau lưng tức giận mắng to, không nghĩ tới bà chỉ mất hồn loay hoay dời qua dời lại khay đựng dụng cụ y tế, run giọng nói: "Minh Thăng. . . . . . Sao ông có thể thích Tô Nhiễm Nguyệt đó. . . . . . Sao ông có thể chính miệng nói tôi không bằng bà ấy. . . . . . Tôi chờ ông mấy chục năm, nửa đời không lấy chồng, đến khi tôi lập gia đình cũng đã năm mươi tuổi rồi. . . . . . Lấy nhau mới mấy năm, ông không cần tôi nữa rồi sao. . . . . ."
Chuyện này cho bà đả kích quá lớn, mà nặng nhất là thái độ của Mộ Minh Thăng.
Ông chán ghét mà vứt bỏ bà đây mới là một kích trí mạng, bà thừa nhận.
Mộ Yến Thần cũng không nghĩ nói cho bà biết sự thực anh và Lan Khê không phải anh em, bởi vì trong lòng bà anh đương nhiên là máu mủ của nhà họ Mộ, mà thân thế Lan Khê nếu nói ra thì rõ ràng là Tô Nhiễm Nguyệt không chung thủy, nếu giờ phút này bị bà bắt được nhược điểm như vậy, e là hậu quả không thể lường nổi.
Có một số việc không thể dễ dàng tha thứ.
Có vài người, càng không thể dễ dàng dung túng.
"Ba, con dùng lực như vậy có vừa chưa?" Lan Khê ấn nhẹ vào huyệt Thái Dương của ông, khẽ giọng hỏi.
Mộ Minh Thăng từ khi bước vào nhà mi tâm vẫn cau lại cho đến bây giờ, huyệt Thái Dương cũng căng thẳng, vỗ vỗ tay của con gái ý bảo cô dừng lại: " Con ngồi xuống đây nói chuyện với ba."
Lan Khê ngồi xuống bên cạnh ông.
"Mấy năm trước khi dì Mạc con mới vừa vào nhà họ Mộ ba đối với con rất lạnh nhạt, chê con cáu kỉnh, cứng đầu cứng cổ, khi đó đích xác là con cũng cứng đầu hay phản nghịch lại ba, cái chết của mẹ con thật sự không liên quan đến ba, con nhìn thấy ba qua lại với dì Mạc nên tức giận luôn cả ba, có phải không?"
Khuôn mặt Lan Khê đỏ lên, nhớ tới khi mình mười bảy tuổi thật tùy hứng, đưa bàn tay ra xoa bóp cánh tay của ông.
"Ba không nói dối con, khi đó lạnh nhạt với con, đích xác là nghe người giựt giây và lời đồn," Mộ Minh Thăng vỗ vỗ tay của con gái, nheo mắt nhớ lại tình huống năm đó, "Khi đó dì Mạc con mới vừa vào cửa, trong một lần trò chuyện với ba nói dáng dấp con nhìn thế nào cũng không giống ba, ngược lại khuôn mặt con lại rất tương tự với mẹ ruột con, ba nói sinh con gái giống mẹ thì bình thường. Nhưng từ đó về sau trong nhà cũng không ngớt truyền ra lời đồn tương tự như thế, nghi ngờ thời điểm mẹ con có con là khi đi du lịch ở nước ngoài với ba, nói con lai lịch bất minh, khi đó ba cũng đa nghi, bất kể có tin hay không, đối với con càng ngày càng không thích. . . . . ."
Lan Khê ngớ ngẩn, thật không biết thì ra còn có chuyện này.
"Sau đó làm sao ba biết lời đồn là giả?" Cô hỏi.
Mộ Minh Thăng cười ha ha nói: " Tính tình mẹ con ra sao, không lẽ con không rõ?"
Lan Khê gật đầu một cái.
"Sau đó rồi. . . . . . Ba cũng rõ ràng. . . . . . Khó có được người vợ nào tốt như Nhiễm Nguyệt, mấy năm ba ở trong quân đội lạnh nhạt với mẹ con hại mẹ con sinh chứng trầm cảm, sau khi mẹ con bị tai nạn xe cộ qua đời ba vẫn còn hoài nghi đứa con gái mà bà ấy sanh không phải ruột thịt của ba, chuyện này quá không nên." Ông ngửa đầu tự nói, giọng thật nhỏ, "Ba rất hiểu mẹ con, ba tin bà ấy. . . . . ."
Một hồi lâu sau ông nhìn mặt con gái mình một chút, vỗ vỗ vào vai của cô: "Về sau loại chuyện này sẽ không phát sinh, ba che chở con, ai dám tổn thương con, ba sẽ không bỏ qua cho người đó, biết không?"
Trong lòng Lan Khê dâng lên một dòng nước ấm.
"Con cũng vậy sẽ tự bảo vệ mình, ba."
Nhưng trong lòng cô vẫn còn có một tia lo lắng . . .
"Ba, có phải ba nói đưa dì Mạc đến nhà tổ chỉ là tạm thời? Bây giờ ba đang tức giận, đợi khi cơn tức qua đi thì không có gì nữa, trong lòng ba vẫn còn có dì ấy, phải không?"
Sắc mặt Mộ Minh Thăng trầm xuống, suy tư một hồi mi tâm lại càng nhíu chặt, khoát tay một cái nói: "Tạm thời ba không muốn nghĩ đến những chuyện này, con đừng hỏi đến chuyện đó nữa."
Lan Khê ngoan ngoãn ngậm miệng, Mộ Minh Thăng từ ái nhìn cô thật kỹ, tiếp tục xoa bóp giúp ông.
Mộ Minh Thăng cũng thanh tỉnh lại, cầm tay cô, khiến đáy lòng đang kịch liệt giao chiến tạm thời yên tĩnh đè xuống.
. . . . . .
Lúc trở về phòng đã là nửa đêm.
Khoảng cách từ nơi này đến nhà tổ mất ba giờ chạy xe, Mạc Như Khanh thật muốn đi suốt đêm?
Mới vừa nãy từ khe cửa thư phòng của ba cô thấy thím Trương cầm một túi quần áo thay ra, xem ra không giống giả bộ.
Lan Khê mới vừa bước vào cửa phòng cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên một cỗ sức lực từ phía sau lưng ập tới, chặn tay cô lại đẩy cửa phòng ra, bàn tay ôm cô vào trong ngực, cửa phòng lúc này mới nhẹ nhàng đóng lại.
Nhất thời Lan Khê hơi hoảng hốt, hỏi: "Anh trở về khi nào vậy? Đừng để cho ba gặp anh, ông ấy vừa mới hết giận, kéo em lại nói cả hồi lâu, nếu gặp anh nhất định lại nổi giận nữa cho xem."
"Anh không đến, em liền đi ngủ?" Mộ Yến Thần nói thật nhỏ, hôn lên trán cô một cái.
Ôm cô lên, đi tới phía giường lớn.
Lan Khê cảm thụ anh cường thế, chỉ cảm thấy cả đêm cũng kinh hồn bạt vía, nhất là buổi tối khi ở phòng bệnh, lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Như Khanh vứt đi ưu nhã cao quý, giống như hung thần ác sát bóp cổ của Nhan Mục Nhiễm, một màn kia, quả thật giống như cơn ác mộng.
"Em đang suy nghĩ gì?"
"Em thật không thể tin được, mẹ anh hận đến muốn tìm người giết chết em . . . . ." Lan Khê ngước mắt ngẩng lên nhìn anh, "Anh nói tối nay có trò hay chính là cái này? Dẫn dụ bà ấy đến bệnh viện uy hiếp Nhan Mục Nhiễm, để cho bà ấy tự bộc lộ ra bản tính của mình? Em biết rõ anh muốn giúp em, nhưng nói thế nào bà ấy vẫn là mẹ của anh, anh có thể xuống tay độc ác được sao?"
Đưa tay ra sau lưng cô kéo sát lại gần để cô có thể nằm ngủ thoải mái trong khuỷu tay mình, Mộ Yến Thần hôn nhẹ lên đuôi lông mày chóp mũi của cô nói, "Chính là suy tính đến điểm này nên anh mới không đem chuyện mấy năm trước bà đã bắt cóc em tiết lộ ra, coi như là giữ lại đường sống cho bà, và cũng là trừng phạt cảnh cáo bà. Mọi người sẽ có vật mình muốn, nhưng nếu như muốn bằng cách không đúng, thì phải trả giá cao. . . . . . Anh sẽ không để cho bà có cơ hội tổn thương em nữa."
"Em vẫn nghĩ tới chúng ta nên làm cái gì, ở chung một chỗ giống như thật sự rất đơn giản, thật là có thể cái gì cũng không để ý sao? Mộ Yến Thần, em không được, " Lan Khê vùi sâu vào trong cổ anh, khóe mắt hơi ướt át, "Hôm nay ba nói chuyện với em hơi nhiều, lần đầu tiên em cảm thấy ba cũng thương em, sau này em không thể chọc giận ba nữa, tuyệt đối không thể."
Môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mân chặt, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Lan Khê giật mình, đột nhiên nhớ tới anh nói có chuyện phải đi Anh quốc, giật nhẹ tay áo của anh cô hỏi: "Khi nào thì anh đi?"
Mộ Yến Thần hồi hồn, ôm chặt cô: "Tối mai."
Nhanh như vậy.