Ánh mắt của Mạc Như Khanh đầy lạnh nhạt, giọng điệu lại càng mềm mỏng, chuyển hướng đề tài của câu chuyện: "Mấy ngày nay thật ra bác cũng rất muốn đến thăm cháu, chỉ có điều cháu lại là người đã đâm Lan Khê, cũng bởi vì lúc trước ở nhà họ Mộ, bác vẫn luôn luôn coi cháu là con dâu, nên xem ra Minh Thăng rất bất mãn với bác. . Hai ngày này đã đỡ hơn nhiều, nên bác mới có thể đến thăm cháu được, có đau không?"
Nhan Mục Nhiễm chăm chú nhìn bà ta đầy khó hiểu, không biết rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì.
" Mạc Như Khanh, bà không cần thiết phải giả mù sa mưa như vậy đâu, " Sắc mặt tái nhợt, Nhan Mục Nhiễm lên tiếng, "Bà cũng không cần phải quan tâm với tôi như vậy. Tôi biết bà tuyệt đối không hề quan tâm đến tôi! Ngày trước bà đã không thích tôi nhiều lắm, hiện giờ tôi đã tàn phế, không còn có một chút ích lợi gì nữa, bà lại càng có lý do để một cước đá văng tôi ra! Tôi đau thì sao chứ? Bà mới chính là chủ mưu, chính bà đã hại tôi, biến tôi thành thế này, chẳng lẽ bà sẽ có cách để xử lý giúp cho tôi hay sao?
Cha tôi bị ném vào tù, đã khiến mẹ tôi không đứng dậy nổi, giờ đến lượt tôi bị cắt một chân, liệu mẹ tôi sẽ ra sao đây? !"
Lời lên án nói rất chậm rãi, nhưng khi nói cô lại bị kích động vô cùng, cả người vẫn còn đang run lên.
Mạc Như Khanh cụp mắt xuống, thoáng nhìn qua nơi đùi của cô, nói: "Thời đại bây giờ, ở mỗi một quốc gia, hàng năm số lượng tai nạn xe cộ đều đang gia tăng, việc phẫu thuật thay thế một số bộ phận nào đó nhìn mãi cũng đã quen mắt. Bị cắt một chân thì sao chứ, bác biết một nơi ở nước ngoài với kỹ thuật tiên tiến họ có thể lắp chân giả, sau khi mặc quần áo vào thật sự không thể nhận ra sự khác biệt nào. . ."
Bà ngước mắt lên, ánh mắt càng thêm mềm mỏng: "Nhiễm Nhiễm, chuyện quan tòa bác gái sẽ giải quyết giúp cháu, chờ kết thúc bác sẽ đưa cháu ra nước ngoài, tài trợ cho cháu lắp chân giả, sau đó tiếp tục giúp đỡ cho đến khi chiếc chân giả của cháu có thể khôi phục được khả năng đi lại như bình thường. Bác cam đoan trong vòng vài năm, sự đi lại của cháu sẽ trở lại giống như ngày trước, cháu nói xem, có được không?"
Cuộc thăm hỏi xảy ra bất chợt, lại vô cùng ân cần, ấm áp, thân thiết thế này, khiến đầu óc của Nhan Mục Nhiễm suýt nữa bị hôn mê.
Sắc mặt cô trắng bệch, biết rõ điều này có sức quyến rũ rất lớn.
Nhưng Nhan Mục Nhiễm vẫn chưa bị mê muội hoàn toàn. Cô biết, việc này chỉ cần có chút tiền là có thể làm được. Nhưng Mạc Như Khanh còn lâu mới có lòng hảo tâm như vậy, lại nói, người đàn bà vốn thuộc loại người máu lạnh như băng kia, đã trở nên tốt bụng với cô từ khi nào vậy?
"Bà giúp tôi lắp chân giả, sẽ dùng chính tiền của bà sao?" Nhan Mục Nhiễm cười lạnh, trong cái cười có nước mắt.
Hàng mi Mạc Như Khanh run rẩy, ánh mắt nhìn vẻ lảng tránh, mất tự nhiên.
" Mạc Như Khanh, bà đã phát đạt rồi phải không? Bà thực sự có tiền. . . Chỉ có điều, d∞đ∞l∞q∞đ tiền này là của nhà họ Mộ mà thôi!" Cô tiếp tục cười lạnh.
"Cô có đi hay là không?" Ngũ điệu nói của Mạc Như Khanh nhất thời lạnh xuống!
Một người cao ngạo như bà, không thể chịu được cảnh bị người khác trêu chọc, chế giễu lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Trong con ngươi Nhan Mục Nhiễm lộ ra một tia nhìn trong trẻo mà lạnh lẽo, khóe miệng ngoắc ngoắc: "Điều kiện của bà là gì?"
... Đi đi lại lại, phun châu nhả ngọc lâu như vậy, chẳng phải là vì muốn trao đổi điều kiện hay sao?
Sắc mặt lạnh lùng của Mạc Như Khanh liền dịu một ít, âm u, lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cô ra nước ngoài, lắp chân giả không thành vấn đề, thậm chí cuộc sống sau này của cô cũng không thành vấn đề, điều kiện của tôi chỉ có một. . . từ giờ trở đi cô phải ngậm miệng cho chặt"
"Ha ha ha. . ." Nhan Mục Nhiễm bật cười to thành tiếng, nước mắt đã chảy tràn trên khóe mắt.
"Bảo tôi câm miệng, chẳng qua là bà sợ tôi sẽ đem những chuyện mà bà đã làm, kể lại cho chồng của bà nghe thì bà sẽ xong đời luôn, có đúng không? Bà trả tiền cho tôi sao? Không có nhà họ Mộ, không có Mộ Minh Thăng, bà lấy cái quỷ tiền mà cho tôi à!" Trong mắt Nhan Mục Nhiễm vằn lên tia máu đỏ tươi, "Chỉ có điều, việc này không công bằng, Mạc Như Khanh, cho dù bà có lắp chân giả cho tôi thì nhà của tôi cũng đã bị phá hủy mất rồi, mà bản thân tôi đây cũng vĩnh viễn không còn trọn vẹn nữa... Bà dựa vào cái gì, dựa vào những việc đó mà muốn đổi lấy sự câm miệng của tôi hay sao? Dựa vào cái gì mà bà có thể được lúc tuổi già vẫn có một gia đình mỹ mãn, được chồng yêu thương, mà tôi đây lại bị cửa nát nhà tan, phải đi ra nước ngoài xa xôi!"
"Vậy cô muốn bao nhiêu?"
"Bao nhiêu cũng không đủ! !"
Khuôn mặt nhu hòa thanh lãnh của Mạc Như Khanh, không hề lay động, mấy đầu ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Nhiễm Nhiễm, cô đừng quên, ngày trước vì muốn tiếp cận với Yến Thần mà cô đã cầu xin tôi. Biện pháp mà tôi đưa ra cho cô chính là đề nghị, nghe hay không là cô, mà làm cũng là chuyện của cô. Cô làm mấy chuyện kia ở Los Angeles có liên quan đến tôi sao? Cho dù là lúc này xảy ra tai nạn xe cộ, cô có thể nói được với ai là tôi xui khiến cô chứ?"
Bà cười lạnh một tiếng: "Cô có chứng cớ không? Ghi âm hay là ghi hình?"
"Nhan Mục Nhiễm, tôi đã cho cô phí tổn để cô ngậm miệng lại, như vậy là đã là đủ để mắt đến cô, cô tưởng rằng bản thân cô đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Hoa ở trên người cô còn không bằng hoa ở trên thân con lợn đâu! Tôi cũng từ từ già đi, cũng muốn tích đức một chút, không muốn trên tay mình bị dính máu, bằng không cô cảm thấy để cho cô câm miệng, tôi cần phải gây chiến như vậy hay sao? Tôi có cách gọn gàng dứt khoát hơn đấy, chẳng hay cô có muốn thử không?"
Nhan Mục Nhiễm từ từ mở to hai mắt nhìn!
Hiện giờ cô đã hiểu rồi.
Hoàn toàn hiểu rõ rồi!
Vì sao Mạc Như Khanh lại lựa chọn thời gian trễ như vậy để đến thăm cô? Chung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Chân của cô đã bị cắt, ngoại trừ cái giường này ra, cô không còn nơi nào để chạy được nữa! !
Nhan Mục Nhiễm kích động di chuyển ra cạnh giường, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh như muốn cầu cứu vậy, thoáng chốc phát hiện ra cửa phòng bệnh không biết đã bị mở ra từ khi nào rồi ! ! Vừa mới rồi cô luôn luôn xoay mặt để nói chuyện với Mạc Như Khanh, mà Mạc Như Khanh lại đưa lưng về phía cửa phòng, cũng không phát hiện được cửa phòng bệnh đã được mở ra, càng không nhìn thấy được ở nơi cửa, có vài người đứng đó không biết đã bao lâu! !
Nhanh chóng xoay mặt lại, Nhan Mục Nhiễm chống đỡ thân thể mình lên, lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi đến cực độ: "Bà muốn làm cái gì. . . Chẳng lẽ bà định giết người diệt khẩu sao?"
Sự lạnh lẽo bao phủ trong con ngươi của Mạc Như Khanh, quấn chặt lại chiếc áo bành tô, bà lành lạnh cất tiếng nói: "Tôi đã nói, tôi không muốn tay tôi bị dính máu, Nhan Mục Nhiễm, cô cũng nên biết điều một chút. Nếu như cô đồng ý thì hãy gật gật cái đầu, nếu không đồng ý cũng không sao, chúng ta thử xem."
Ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng nơi đùi của cô, giọng nói của bà êm ái: "Cắt chân thì đã thấm vào đâu? Nếu như cô thực sự bị diệt khẩu, cái chết so với việc bị cắt chân nhất định sẽ đau đớn hơn nhiều lắm."
Một tiếng sét nổ vang ở ngay trong phòng bệnh.
Không chỉ là Nhan Mục Nhiễm, nơi cửa phòng bệnh tối tăm, bóng người đang chống cây ba toong kia lại càng lắc lư lay động thật kịch liệt, một đôi tay mềm mại, run run nhẹ đỡ lấy ông, chiếc ba toong trong tay ông đã sắp sửa bị bóp nát rồi.
Tơ máu trong mắt Nhan Mục Nhiễm càng ngày càng tụ nhiều hơn, thành một mảng màu đỏ tươi. Cô đột ngột cười rộ lên, dưới ngọn đèn mờ mờ trông giống như ma quỷ. Cô biết bản thân mình giờ đây là “bình nứt không sợ bể”, bị người hất một cái cũng không thừa, cô cũng tuyệt đối sẽ không cho phép người đàn bà ở trước mắt này dễ chịu hơn!
"Bà muốn giết tôi? Khà khà. . . Mạc Như Khanh, bà muốn giết tôi để bịt miệng tôi lại, muốn tôi vĩnh viễn cũng không thể nói ra được những lời đó phải không?" Cô cười lớn, hung tợn nghiến răng nói, " Hôm nay đây, tôi lại cố tình muốn được nói đủ một lần duy nhất! ! Tôi muốn đi nói cho chồng bà, cho con trai của bà, nói cho bọn họ biết bà là một người đàn bà có lòng dạ rắn rết ác độc! Bà chán ghét Tô Nhiễm Nguyệt, bà thống hận bà ấy đã cướp đi cha của con trai bà, bà đã ghét lây sang cả Lan Khê! Bà tìm mọi cách để làm khó dễ cô ấy, gây khó khăn cho cô ấy ở khắp nơi, thậm chí ngay cả khi tôi nghĩ muốn lái xe đụng chết cô ấy, cũng chính là bà đã giựt giây dung túng! ! . . . Ngày đó khi ở nhà họ Nhan, bà nhìn tôi lái xe đi ra ngoài, bà biết rõ tôi đi làm cái gì cũng không hề ngăn cản, còn dặn tôi làm việc nhanh gọn sạch sẽ một chút, bà sợ tôi đâm cô ta không chết. . . khà khà ha. . ."
Sắc mặt của Mạc Như Khanh càng ngày càng trắng, Bà cho rằng mình đủ sức trấn định, nhưng khi nghe thấy Nhan Mục Nhiễm nói đến chồng của bà, con trai của bà thì bà đã không nhịn được nữa, một bước xông lên muốn bịt cái miệng của Nhan Mục Nhiễm lại! !