Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 257-2: Quấn quít, thân mật (2)




Trong đầu thiên nhân giao chiến (ý như lưỡng lự nửa đồng ý nửa không), hai chân kẹp chặt lại từ từ buông ra, ngón tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng thăm dò vào, sờ một chút đến tiểu hạch nhạy cảm của cô, cảm thấy cô rung động một chút liền nhẹ nhàng kềm giữ lại, dịu dàng nén lại để cô được khoái hạt.

Trong phòng máy điều hòa mở vừa phải, hơi nóng, trên trán Lan Khê thấm ra một tầng mồ hôi mịn.

Cô co rút nhanh ở trong lòng anh,lqđ,nhắm mắt lại hưởng thụ tất cả, lại lớn mật nâng mặt lên hôn nhẹ vào cằm của anh, bị đám râu ria ngẫu nhiên còn sót lại trên cằm anh đâm vào đôi môi đỏ mọng, cô cảm giác thấy được toàn bộ đều tốt đẹp vô cùng, bàn tay nhỏ bé luồn vào trong áo sơ mi của anh, khẽ vuốt ve.

Cảm nhận được trước ngực anh nhô lên một hạt đậu nhỏ, cô nhẹ nhàng đè lên, đùa bỡn vuốt ve, rõ ràng nghe được bên tai một tiếng hấp khí ngắn ngủi căng thẳng, thân thể to lớn của anh cứng đờ, tiếp đó tấn công ngược lại cô, hung hăng mút một chút nơi phần cổ của cô.

Lan Khê kêu khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như vậy khẳng định lưu vết lại rồi.

Chớp mắt tiếp theo, thân hình cô bị lật chuyển lại.

Giường lớn mềm mại giống như đại dương vô tận, hai cánh tay của anh lại vây chặt cô không cho cô nhúc nhích, nụ hôn ùn ùn kéo đến rơi từ trên đầu xuống, thậm chí lan tràn đến gò má, cổ, bờ vai cô. . . . . . Cúc áo trước ngực bị cởi ra, phơi bày làn da trắng ngần tiếp xúc với không khí không những không cảm thấy lạnh, mà ngược lại còn phiếm màu hồng phấn nhàn nhạt chờ đợi nụ hôn kịch liệt cùng vuốt ve của anh. Tay của anh từ phía dưới tham tiến vào, lần nữa đè xuống giải đất mẫn cảm nhất, sức lực khẽ tăng thêm vân vê lấy cô.

.

Hít vào một hơi lạnh, Lan Khê chỉ cảm thấy thoải mái không sao tả xiết.

Thời gian mới bắt đầu mang thai thân thể luôn nhạy cảm gay gắt, anh náo thì náo, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí che chở bụng cô, không để cho cô bị tổn thương dù là một chút. Bụng dưới cứng rắn như sắt cũng chỉ dán sát người cô hung hăng mè nheo hai cái liền thôi, nghe cô ở dưới thân rên nhẹ như mèo cô, trong lòng Mộ Yến Thần đã thỏa mãn khuây khoả tới cực hạn.

Cho đến khi cô kịch liệt run rẩy co rút nhanh ở trong ngực anh, ngón tay dài của anh nhuộm đầy chất lỏng trong suốt trơn sềnh sệch, thân thể hai người quấn lấy nhau thấm đẫm mồ hôi mịn, lửa nóng tràn ngập trong không khí.

Thật lâu Lan Khê mới từ trong cao triều nình tĩnh lại, hai mắt mệt mỏi mở ra, chỉ thấy hình ảnh khăn giấy màu trắng quấn vòng quanh ngón tay dài của anh, sắc mặt nhất thời đỏ bừng như muốn nổ tung, nụ hôn của anh lại lạc ở trên mặt cô: "Thoải mái không?"

Lan Khê cắn một ngụm thật mạnh vào cánh tay anh, thấy anh vẫn cười yếu ớt như cũ, bất động không thay đổi cô mới nhả ra.

"Anh cũng to gan ghê, ở phòng em cũng dám như vậy. . . . . ."

"Anh thương yêu người phụ nữ của anh, có cái gì không dám?" Mộ Yến Thần ngậm vành tai cô, hơi thở như lan quẩn quanh bên tai cô.

Cô như bị hòa tan trong hơi thở nóng bỏng này.

. . . . . . Người phụ nữ anh yêu. . . . . .

Lan Khê nhắm mắt thầm nghĩ đến từ này, cảm giác cả người đều thông suốt thoải mái, cô không để ý vết hôn khắp người mình, nâng người lên quay đầu nhẹ nhàng cắn chặt vào da thịt nơi cổ anh, cũng học bộ dáng của anh, dùng sức hôn một cái in dấu ấn của mình lên đó.

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần khẽ run, cảm nhận được tình yêu có qua có lại của cô, trong bụng nhất thời thỏa mãn vô cùng, lật người cô lại ôm thật chặt. Cô quần áo xốc xếch hòa nhập vào vòng tay anh, cũng chú tâm ôm hôn người yêu của mình.

"Khi nãy anh mới vừa nói ngày nào đó đến bệnh viện hỏi Nhan Mục Nhiễm một chút, rốt cuộc là có ý gì?" Lan Khê không nhịn được hỏi anh, "Trên bàn cơm em nghe anh nói mà chưa hiểu rõ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Khẽ nâng cằm của cô lên, con mắt sắc lạnh nhạt, anh nói thật nhỏ: "Tuần sau anh sẽ đi Anh quốc một chuyến, trong lúc không có anh bên cạnh, em gọi điện thoại cho Kỷ Diêu hay cho Tô Noãn để các cô ấy đến đây trò chuyện với em, em có giận anh không?"

Mí mắt Lan Khê nhất thời giật giật!

Giận?

Cô sao giận anh được.

Ôm chặt lấy vòng hông mạnh mẽ của anh, dựa sát vào ngực anh: "Anh có việc gấp phải xử lý?"

Đã nhiều ngày cũng không trông nom chuyện làm ăn, thậm chí cô còn cảm giác như anh bỏ phế không quản đến nữa, bây giờ anh có chuyện rời đi mới là bình thường.

"Ừ." Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, trong ánh mắt sâu thẳm không rõ ý tứ hàm xúc.

"Nhưng trước đó cùng với Minh Hiên bọn họ gặp mặt một lần, sau đó dẫn em chơi hai ngày ở thành phố C rồi anh mới đi, còn có . . . " Anh nhỏ giọng bổ sung, "Trong thời gian này trong nhà có lẽ không yên ổn, em không cần phải sợ, an tâm ở chỗ này dưỡng thai là tốt rồi."

"Bất an? Có gì không yên ổn?" Cô hỏi.

Một nụ hôn êm ái rơi xuống mi tâm ( giữa hai chân mày ) của cô, trong mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Hai ngày nữa em sẽ biết."

Chỉ có bứt dây động rừng, mới có thể chân chính đem chân tướng những thứ ẩn núp ở phía sau màn kéo ra. Mà bây giờ anh không thể để cho Mạc Như Khanh biết sự thật anh và Lan Khê không phải anh em ruột, nếu không nó sẽ chỉ có hại với Lan Khê mà thôi.

Cửa"Đương đương đương" vang lên ba tiếng.

Mộ Yến Thần ngước mắt, ánh mắt quét về phía cửa.

"Ai đó?"