Lúc này mỗi giọt máu chảy ra, khiến ở trong lòng bà nóng bỏng, như bị thiêu đốt vậy.
Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, thở phào một hơi thật dài, nhẹ nhõm nói: "Người nhà đâu, vào đi, bệnh nhân đã tỉnh rồi!"
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần thoáng chợt run lên một cái, anh lạnh lùng đẩy cô y tá nhỏ đang giơ tay muốn băng bó cho mình, đứng dậy sải bước chạy vào bên trong phòng cấp cứu. Ngăn cách bởi cánh cửa bị đóng, ở bên ngoài, Tô Nhiễm Tâm có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong.
"... Đứa trẻ đã giữ lại được, chỉ có thể chất người mẹ không được tốt lắm. Chắc chắn mấy ngày nay đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cho cảm xúc không được ổn định. Hơn nữa, có thể khẳng định do đột nhiên bị phát sinh căng thẳng nên đã làm cho bụng bị co rút đau đớn. Cũng may đứa nhỏ không việc gì, nếu không người lớn như các người đã phải khóc chết rồi! ! Thật là, vợ chồng ở thời điểm mang thai còn ầm ĩ để làm cái gì chứ? Thân thể cô ấy đang ở trong tình trạng này, cho dù có một trăm vạn cái không phải cũng phải yêu thương dỗ dành, rốt cuộc cậu có hiểu hay không..."
Khe hở cánh cửa mở tương đối rộng, phía bên trong, Mộ Yến Thần cúi người, hai tay gắt gao ôm lấy bóng dáng mảnh mai đang nằm ở trên giường bệnh, vùi đầu thật sâu ở trên cổ của cô, người đàn ông giống như thiên thần ấy đã để lộ hết ra mặt yếu ớt của bản thân mình .
Tô Nhiễm Tâm cảm thấy tay chân đều đang run hết cả lên.
Bà đã làm cái gì vậy?
Mấy ngày nay sống ở trong nhà họ Mộ, nhìn Lan Khê giúp bà chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hai người coi như yên lặng chung sống hòa bình tốt đẹp. Bà còn làm khó dễ cho cháu mình ở khắp nơi, khiến cháu mình không sao chịu nổi, thậm chí lại còn ra sức kích động cảm giác hổ thẹn cùng và tự trọng của con bé, vậy mà bà lại không biết rằng con bé đang mang thai.
Mang thai, lại phải chịu áp lực đến tột đỉnh đến từ người thân bên họ ngoại, chần chừ không biết có nên chia tay với người mình cực kỳ yêu hay không, có nên bóp chết cốt nhục mà mình đang mang ở trong bụng hay không.
Rốt cuộc bà đã làm những điều gì vậy chứ...
Tô Nhiễm Tâm co quắp, run rẩy gượng đứng lên, ngồi lên trên ghế, mắt nhắm chặt, xoa bóp ở huyệt Thái Dương.
***
Lan Khê cảm thấy trong mộng mình đã làm rất nhiều thứ.
Trong mộng cô thấy mình vẫn còn chưa lớn lên, đặc biệt thích đi theo người hầu chạy lung tung khắp nơi ở trong nhà họ Mộ. Mỗi khi thấy mẹ xuống gác đi tới, thì cô mới có thể ngồi yên được. Tô Nhiễm Nguyệt dịu dàng gần như không hề tức giận bao giờ, ngay cả giáo huấn bà cũng không hề giáo huấn, chỉ có khi nào cô tự làm mình bị thương, lúc này bà mới nhíu cặp mày đẹp lại. Bà không cần phải nói nhiều, tự Lan Khê cũng biết là mình đã sai rồi, lần sau cô cũng không dám tùy hứng như thế nữa.
Nước mắt nóng bỏng dâng lên ở trong hốc mắt, nóng rực ngay cả ở trong giấc mộng, chảy xuống lăn vào bên trong mái tóc.
Mở mắt ra, cô kinh ngạc nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang căng thẳng ôm chặt lấy người mình.
"..." Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cằm của anh, chợt nhận thấy dường như có một lớp râu ria xanh rì mới xuất hiện. Cặp mắt ướt nước của Lan Khê khẽ run lên, khi cô vừa định sờ thêm chút nữa thì anh tỉnh dậy. Vừa mới tỉnh, nhanh như điện xẹt, anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt rét lạnh quét qua cô một cái
Cảm giác căng thẳng, thoáng chốc tản ra.
"Em tỉnh rồi sao?" Giữa cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần khàn khàn thoát ra mấy từ, sờ sờ trên trán của cô, cảm thấy nhiệt độ không cao, "Bụng em còn đau nữa không?"
Lan Khê có chút mơ màng không rõ giữa cảnh trong mơ với hiện thực, hàng lông mi dài dài run rẩy, nói: "Em vừa mới mơ thấy mẹ ."
Mí mắt Mộ yến thần giật giật, cánh tay dài nhanh chóng ôm chặt lấy cô, giống như muốn mang cô nhập cô vào trong thân thể mình vậy: "Mơ thấy những gì về mẹ hả ?"
"Em mơ thấy mẹ đứng ở trước mặt em, em hỏi mẹ rốt cuộc em làm như vậy có đúng hay không, nhưng mẹ không nói gì hết."
Cả trong giấc mộng cô cũng chờ một cái gật đầu của Tô Nhiễm Nguyệt.
Bởi thế, nên giấc mộng giống như không bao giờ có tận cùng cả.
Bị anh nhét ở trong lớp áo ấm áp, cô rút bàn tay nhỏ bé ra, che vào bụng mình, Lan Khê nhắm mắt, chui vào trong lòng anh, khàn giọng nói: "Anh, chúng ta phá thai thôi... Thừa dịp lúc này thai còn nhỏ... Em biết sau ba tháng nữa sẽ không làm được, bây giờ còn có thể dùng thuốc, chỉ đau một chút thôi..."
Đau một chút thôi?
Thân hình to lớn của Mộ Yến Thần run lên, cảm giác nơi cần cổ ấm áp, nước mắt nóng bỏng của cô rơi vào trên da thịt của anh.
Để nói ra được những lời này, cô đã phải dùng biết bao dũng khí, chấp nhận biết bao sự đau đớn?
Trong con ngươi rét lạnh của Mộ Yến Thần tràn một luồng tơ máu màu đỏ tươi. Anh rút bàn tay của cô đang để ở bụng ra, mười ngón tay quấn quít nắm chặt lấy nhau, lại nhìn lên thân thể của cô, hung hăng nhét cô vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng trùng trùng rơi trên môi cô: "Anh muốn con... Cũng muốn em... Em đừng có ý nghĩ muốn làm tổn thương con, dù chỉ một chút, anh không cho phép..."
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống càng nhiều, Lan Khê chỉ cảm thấy cái ôm của anh thật chặt, cô sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc nức nở đã bị anh ăn hết vào trong miệng, tình cảm sâu nặng hòa tan ở trong sự mạnh mẽ của anh, sự xót xa đậm đặc cùng sự đau thương cũng không hề giảm nửa điểm.
Cách một ô cửa kính nho nhỏ, Tô Nhiễm Tâm tái mặt, chăm chú nhìn một màn kia, cả người lạnh lẽo.
Một y tá đi tới kiểm tra tình hình, tò mò nhìn bà: "Rốt cuộc bà có muốn đi vào hay không vậy?"
Tô Nhiễm Tâm run lên một cái.
Bà cụp mắt đầy mệt mỏi, giống như là toàn bộ bầu trời đều sụp xuống. Bà hoảng hốt nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Lan Khê lúc này, đứa nhỏ kia không hề bị dị dạng cũng không phải là quái thai, lúc này nó vô tội biết bao?
Nếu thật sự xoá sạch nó đi, có phải ngay cả trong mộng, tuổi già của bà cũng sẽ phải gánh chịu tội ác này suốt đời hay không?
"Tôi không vào đâu!", bà khàn khàn chậm rãi đáp lại, "Nhờ cô nói giúp tôi với vị tiên sinh đang ở bên trong kia một chút, nói rằng tôi sẽ chờ anh ta ở quán cà phê ngoài trời bên ngoài bệnh viện, anh ta xử lý mọi chuyện xong xuôi, hãy ra đó để tìm tôi."
"A, vâng, được rồi." Người y tá kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.
Nắm chặt túi xách, Tô Nhiễm Tâm cắn răng bỏ đi.