Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 250-1: Chịu kích thích phát tiết




Hàng lông mày anh tuấn của Mộ Yến Thần nhíu lại.

Dù là ai cũng có thể nghe ra sự khiêu khích trong lời nói của Tô Nhiễm Tâm, anh biết bà muốn lấy thân phận trưởng bối can thiệp vào giữa bọn họ, vào sống chung một nhà, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, để Lan Khê tự cảm thấy mình gây ra tội lỗi quá nặng.

Môi mỏng lạnh lùng mím lại, anh thận trọng đối mặt với Tô Nhiễm Tâm.

"Cũng tốt, chỉ cần dì không chê là được." Thế nhưng anh lại đáp ứng.

Tô Nhiễm Tâm hít khẽ một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia phong tình quyến rũ, mắt nhìn sang Lan Khê: "Vậy thì chúng ta cùng nhau trở về đi thôi, đồ của dì không nhiều lắm đợi lát nữa sẽ phái lái xe đưa qua, đi nào Lan Khê. . ."

Lan Khê đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tay chân đều cứng ngắc .

Tại sao có thể như vậy?

Đến bây giờ cô vẫn chưa phản ứng kịp, không hiểu tại sao dì nhỏ đột nhiên trở về nước, lại càng không hiểu sao bất thình lình bà xuất hiện trong bệnh viện, hơn nữa khi nghe hai người nói chuyện, dường như bà và Mộ Yến Thần đã quen biết nhau từ lâu.

Buông tay Mộ Yến Thần ra, cô đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Tâm.

Tô Nhiễm Tâm cẩn thận nhìn đứa cháu gái này của mình, hơi thở cũng hơi nhẹ lại.

Mặc dù không thể nói là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng con bé cũng thừa kế chị gái của mình một loại phong tình, diễm lệ mà không lẳng lơ, đẹp mà không tục, trong thanh thuần lộ ra một tia lạnh lùng hờ hững khiến người ta không dễ dàng đụng chạm, nhưng rồi nhịn không được nghĩ muốn đến gần để bảo vệ.

Không trách được đàn ông như Mộ Yến Thần cũng sẽ động lòng.

"Dì nán lại chỗ này khoảng chừng một tuần, sau đó dì sẽ trở về Manchester, cho nên mấy ngày này nếu có thời gian cháu đi cùng với dì thăm mẹ cháu một chút, cháu thấy có được không?" Tô Nhiễm Tâm kềm chế ngữ điệu, dịu dàng nói.

Trong con mắt Lan Khê lộ ra một tia sáng ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu.

***

Trong xe rất yên tĩnh.

Từ trong phòng bệnh Kiều Khải Dương đi ra, gương mặt Tống Mẫn Tuệ tối sầm khi nhìn thấy Lan Khê, không mặn không nhạt nói mấy câu đại khái như "Không thích con tôi cũng đừng dây dưa với nó, thế giới này vẫn còn nhiều phụ nữ thích nó", Lan Khê chỉ nhìn Kiều Khải Dương rồi lui ra ngoài, Tô Nhiễm Tâm nhìn người phụ nữ trước mắt vênh mặt hất hàm sai khiến, khóe miệng treo ý lạnh.

Này một đôi uyên ương số khổ, chuyện phiền lòng cũng không ít.

Nếu thật sự người khác có thể vào được trong lòng Lan Khê, sao mãi tới hôm nay mới xảy ra? Nhưng mà nói đi thì nói lại, bà không hề cảm thấy tình cảm hai người kia có nhiều kiên định, nếu có thể có lựa chọn khác, thì làm gì không chọn?

“Cậu trai trẻ họ Kiều kia, về diện mạo mà nói, tuy bị tai nạn xe cộ nằm đó nhưng vẫn nhìn ra nét anh tuấn, rốt cuộc là cậu ấy kém hơn chỗ nào?”

"Dì nhỏ, cháu không thích anh ấy." Nghe Tô Nhiễm Tâm nhắc tới chuyện này, lông mày Lan Khê nhăn lại, nhỏ giọng giải thích một câu.

"Thích?" Tô Nhiễm Tâm cười trào phúng, đưa tay nắm lấy tay cô, "Cõi đời này ở đâu ra nhiều thích như vậy? Ban đầu khi mẹ và ba cháu* kết hôn bất quá cũng mới gặp mặt một lần, sau này không phải luôn luôn rất tốt sao? Hơn nữa, yêu không thể so với kết hôn, coi như bắt đầu yêu đến chết đi sống lại, sau khi cưới bị tương dầu mắm muối chuyện lặt vặt thường ngày thay thế, thói quen lệ thuộc luôn là quá nhiều, nếu nói yêu là gì, cháu có hiểu hay không?"

*Câu này trong CV ghi là tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng chị của Tô Nhiễm Tâm là mẹ của Lan Khê, dì nói chuyện với cháu về ba mẹ của cháu nên mình ed đổi thành ba, mẹ của Lan Khê.

Lan Khê im lặng.

Cô tựa vào lưng ghế cùng với Tô Nhiễm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét mê man tái nhợt, trong đầu rối loạn, nhất thời tìm không ra lời gì để phản bác Tô Nhiễm Tâm.

Tô Nhiễm Tâm cười, nụ cười hơi mập mờ chút: "Vậy nếu cháu không thích đàn ông trong nước, dì nhỏ có thể giới thiệu cho cháu mấy người nước ngoài được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê chợt đỏ lên, vội vàng lắc đầu một cái: "Cháu không cần."

Tô Nhiễm Tâm cười, nụ cười vẫn hiền lành như cũ, vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của cô: "Được rồi, dì hiểu rõ rồi, cháu còn nhỏ tuổi, bàn luận yêu đương một chút thì cũng thôi đi, dì lại nói với cháu chuyện này làm gì chứ."

Tuy nghe dì nói thế, nhưng Lan Khê cũng không cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

Bây giờ trong lòng cô đang căng thẳng, trong đầu thoáng qua nội dung trên tờ xét nghiệm, lòng bàn tay trống trơn, không biết tờ giấy xét nghiệm kia bị Mộ Yến Thần cầm đi cất ở đâu, nếu như bị dì nhỏ thấy thì phiền toái.

Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng có một số việc không liên quan đến tuổi tác, cô gặp gỡ, rồi yêu, rốt cuộc có chỗ nào không đúng?

Xe chậm rãi dừng sát căn hộ ở khu chung cư Vân Sơn.

"Dì nhỏ, chính là chỗ này." Cố gắng gom lại nổi niềm trong lòng cùng thân thể mệt mỏi uể oải, Lan Khê chuyển đề tài.

Tô Nhiễm Tâm từ trong xe nhìn chung quanh căn hộ này một chút, mi tâm bỗng chau lên.

Căn hộ này theo phong cách bốn thất hai sảnh, phòng ngủ chính ở phía ngoài, hai phòng khách, một phòng đọc sách, ban công lớn như một hoa viên nhỏ, bà bước vào mang theo ánh mắt lạnh lùng, khéo léo dò xét..

Bên trong tủ giày . . . đủ loại giày dép nam nữ để chung, được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Phòng ngủ chính rất ấm áp, ngược lại hai phòng khách vắng lặng giống như chưa từng có người ở qua.

Tô Nhiễm Tâm nhìn sơ qua, cảm thấy huyệt Thái dương đập thình thịch, đầu đau kịch liệt.

Lan Khê cùng đi ở phía sau, mồ hôi lạnh rịn ra đầy tay.

Khi nãy ở trên xe cô đột nhiên bị chuyện mang thai này phiền nhiễu, chưa từng nghĩ đến Tô Nhiễm Tâm muốn vào ở nơi đây, hậu quả là, bên trong phòng ngủ chính thậm chí đồ cô thay ra chưa kịp ném vào giỏ giặt quần áo ! !

Ông trời ơi. . . . . .

"Dì nhỏ, lần này trở về sao không đến ở khách sạn?" Lan Khê hỏi một cách khó khăn, " không phải bên kia cũng có nhà của ông ngoại và bà ngoại sao?"

"Khách sạn thì quá quạnh quẽ, trong nhà lại quá ồn ào, " Đôi mắt đẹp của Tô Nhiễm Tâm khẽ khép hờ, ánh sáng lạnh từ khóe mắt tản mát ra, để hành lý xuống, "Ông ngoại và bà ngoại của cháu càng già càng thích cãi nhau, dì không trở lại thì càng gây nhiều hơn, dì không muốn khi về đến nhà lại bị kẹp ở giữa hai người."

"Dì nhỏ, để cháu giúp dì. . . . . ." Lan Khê định khom lưng cầm lấy hành lý của bà mang vào.

Một cánh tay to lớn giữ tay của cô lại không cho cô khom lưng, ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng không hề có nhiệt độ, dìu cô từ phía sau, một tay nhấc hành lý của Tô Nhiễm Tâm lên đi vào phòng khách.

Tô Nhiễm Tâm nhướng mày lên! !

"Phòng khách này rất gần phòng ngủ chính, cậu xác định để cho tôi ở gian phòng này? Buổi tối cậu cẩn thận một chút, đừng làm ồn quá. . . . . ."

"Dì náo (quậy) đủ chưa?" Chợt Mộ Yến Thần lạnh lùng nhỏ giọng thốt ra một câu.

Lời nói này chỉ có Tô Nhiễm Tâm và anh mới hiểu..

Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm tái mét, cười chế giễu: "Tôi náo sao? Rốt cuộc là tôi náo hay là hai người náo. . . . . ."

"Gần đây áp lực trong lòng em ấy khá lớn, đừng có dùng chuyện này lặp lại kích thích em ấy cũng đừng đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi . . . Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Anh lạnh lùng buông ra một câu.

Nét mặt Tô Nhiễm Tâm chợt thay đổi nhanh, "Mộ Yến Thần, cậu dám uy hiếp tôi? !"

Tốt xấu gì thân phận của bà cũng là trưởng bối, anh ta lại dám dùng lời lẽ như thế nói với bà? !

Ôm chăn bông tiến vào Lan Khê chợt ngẩn ra, thấy kiếm bạt nỗ trương ( không khí căng thẳng) giữa hai người nhất thời cảm thấy kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Hai người có chuyện gì?"

"Không có gì." Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhiễm Tâm, lạnh nhạt tiếp lời, "Dì nhỏ cũng mệt mỏi rồi, thu dọn xong trước hết để cho dì nghỉ ngơi một chút, anh đến phòng khách chờ em."

Lan Khê gật đầu, nghiêng người nhường chỗ để anh bước ra ngoài.

"Dì nhỏ, cháu muốn hỏi dì một chút, rốt cuộc dì biết anh trai cháu từ khi nào?" Lan Khê đem chăn đặt lên giường nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong suốt lộ ra một tia nghi ngờ, "Sao cháu cứ cảm giác giữa hai người còn quen thuộc hơn so với cháu? Có phải là lần trước khi anh ấy đi công tác ở Manchester có đến gặp dì?"

Tô Nhiễm Tâm ngồi ở trên giường, tức giận đến bốc khói, ngước mắt nhìn cô cười lạnh một tiếng: "Cháu thì sao? Cũng thực sự chỉ coi cậu ta như anh trai?"

Mở miệng kêu một tiếng "anh trai" chẳng qua là vô tình buột miệng, chẳng lẽ trong lòng cũng cho là như thế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng chốc tái đi! !

Toàn thân cứng đờ, cô đã từng suy nghĩ qua nên giải thích với bên ngoài như thế nào, vậy mà giờ phút này toàn bộ lại biến mất, trong lòng chỉ còn lại xấu hổ, tội lỗi tràn đầy, chịu không nổi, cô xoay mặt đi, cũng không dám nhìn Tô Nhiễm Tâm thêm chút nào!

***

Lan Khê ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối.

Mua thức ăn trở về, cất một phần vào trong tủ lạnh, còn bao nhiêu toàn bộ mang ra cắt hết, cắt xong lại phát hiện quên mua thịt, cũng không biết mình cắt nhiều như vậy món ăn có thể xào xong hay không.

Lan Khê nhìn chằm chằm nắp bình dầu cầm trong tay, trên nắp bình thoáng qua một chút vết dầu loang, loại cảm giác buồn nôn kia liền ập tới.

Âm thanh giày da đến gần, Mộ Yến Thần chăm chú nhìn bóng lưng của cô, từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô.

Tay Lan Khê run lên, cái nắp rớt xuống không biết lăn đi đâu.

Quay đầu lại nhìn anh, Lan Khê khẩn trương nói: "Sao anh lại tới nơi này? Em nói này, một mình em được rồi, anh không nên ở chỗ này ôm em, nếu như bị dì nhỏ nhìn thấy em làm sao ăn nói đây. . . . . ."

"Em cần gì phải thanh minh với bà ấy?" Anh thản nhiên hít mùi hương thơm ngát bên trong tóc cô.

"Dì là dì ruột của em!"

"Vậy cũng đừng quên, bây giờ em đang mang thai."