Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 247-1: Anh bị thương, cô đau lòng (1)




Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận một kết quả xấu nhất, dù sao mức độ tình trạng thương tích của tai nạn xe cộ là vô cùng nghiêm trọng, không ai có thể lường trước được.

Trên trán bác sĩ đầy mồ hôi giống như vừa mới đánh giặc xong. Đầu lông mày cau chặt, kiên trì đến vài giây mới giãn ra, như cảm nhận được sự may mắn đã sống sót sau tai nạn, trong giọng nói của bác sĩ mang theo sự chiến thắng: "Chúc mừng! Ca giải phẫu vừa rồi coi như đã thành công, có thể làm đến mức này quả là không dễ, duy nhất chỉ có một vấn đề, đó là khả năng của bàn tay trái bệnh nhân, thời điểm ngã xuống đất, gân cốt nơi đó bị một vật bằng kim loại sắc bén cắt một chút, miệng vết thương đã được khâu lại nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị tổn thương, tôi cần phải nói cho mọi người biết, về sau bàn tay này có thể gặp phải một vấn đề."

Một câu ngắn gọn trong lời nói may mắn kia cũng đủ gây chấn động, khi nghe đến một câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, cánh tay đang chống đỡ thân thể chợt yếu đi một chút, nước mắt ở trong hốc mắt bắt đầu dâng lên: " ... Vấn đề gì vậy?"

"Đó là phải xem sự khôi phục của bàn tay ấy tới mức nào, tôi phỏng chừng về sau những hoạt động đơn giản trong cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề, cái chính là không thể cầm nắm được những vật nặng, không thể quá sức, cũng ước đoán tuyệt đối không thể cầm quá sức."

Kết quả này nói may mắn cũng thật là may mắn, nhưng nếu như nói không nghiêm trọng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on làm sao có thể một chút không nghiêm trọng cũng không có?

"Người hiện đang ở đâu?" Mộ Yến Thần kịp thời phá tan bầu không khí bi thương bất đắc dĩ này.

"Ở phòng chăm sóc đặc biệt cách vách, có y tá trông coi, hiện tại mọi người muốn nhìn sao?"

"Không thể được à?"

"Cũng không phải là không thể được, mọi người cần nhẹ nhàng một chút, đừng làm ầm ĩ là được."

Bác sĩ nói xong đeo khẩu trang lên rồi hướng ra bên ngoài phòng, bước đi.

Cả căn phòng yên tĩnh.

"Này..." A Phúc chau mày lại, nhìn hai người, vội vàng mở miệng nói muốn làm giảm bớt bầu không khí: diễn-đàn-lê-quý-đôn "Này, kết quả như vậy coi như là tốt rồi, tiểu thư à, cô xem có vụ tai nạn xe cộ nào mà có thể không đau, không bị tổn thương đâu? Cũng là chỉ bị thương vào đầu, ít nhất không phải là bị thương ở chân, sẽ không thể đi lại được..."

Mộ Yến Thần nhíu mày.

Anh đi qua nhẹ nhàng chống hai tay sang hai bên ở trên giường bệnh nhân, trầm giọng nói: "Không phải là ông phải về để lấy mấy thứ gì đó hay sao? Ông đi trước đi, nơi này đã có tôi trông coi."

Lời này là anh nói cho a Phúc nghe.

Tất nhiên là A Phúc hiểu ý, ánh mắt nhìn nhìn Lan Khê mang theo một chút thông cảm, thở dài đi ra ngoài.

Thời gian Tống Mẫn Tuệ đến được nơi này chắc chắn phải mất nửa ngày, nhanh nhất cũng phải sau nửa đêm mới tới.

Với tình hình này hẳn không thể để cho Tống Mẫn Tuệ đến gặp Lan Khê trước được, nói cách khác cô không thể ở lại phòng bệnh này lâu hơn nữa.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở ấm áp phun lên trán cô, "Không phải đã nói là không có chuyện gì quá lớn xảy ra ngoài ý muốn, chỉ là một ít vết thương nhỏ đó sao?"

Rốt cục Lan Khê ngước mắt lên nhìn.

Trong mắt cô loang loáng ánh sáng vỡ vụn, cô buồn bã cười khổ nói: "Nhưng cũng vẫn là bị thương, không phải sao?"

***

Ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Kiều Khải Dương vẫn còn đang bị hôn mê chưa tỉnh, Lan Khê trông coi ở bên giường, từ lúc tỉnh đến lúc khóc, đến khi ngủ thiếp đi đã một giờ, thân thể gầy yếu nhẹ nhàng gục ở bên giường.

Cặp mắt sắc dần lạnh đi, Mộ Yến Thần mở cửa phòng đi vào, ôm cô vào trong ngực sau đó bế cô ra khỏi phòng bệnh.

Cô ngủ không sâu, chỉ vừa động một chút đã tỉnh lại rồi.

Bất đắc dĩ, Mộ Yến Thần mở hai cúc áo ở cổ đang bị kéo căng khiến anh nghẹt thở, ôm lấy cô cùng nhau ngả lưng nằm xuống trên giường bệnh ở phòng nghỉ. Lan Khê kinh ngạc, chỉ cảm thấy sự ấm áp từ bốn phương tám hướng ập đến, chân tay liền quấn lấy anh.

Cô vươn tay, ngón tay mảnh khảnh đầy kích động vẽ vòng tròn lên trước ngực anh.

Mộ Yến Thần kề lên trên đầu cô nhịp thở bình tĩnh, đưa tay ra, quấn chặt lấy năm ngón tay không thành thật của cô.

"Sau này ngón tay của anh ta đều không thể cử động được, làm sao bây giờ?" Cô hỏi.

"Không phải là không thể cử động, chỉ là không thể dùng quá sức."

"Như thế thì cũng có rất nhiều việc không thể làm được." Trong lòng cô thoáng chua chát một hồi. Cuộc đời như vậy thật có chút đáng thương.

Mộ Yến Thần trợn mắt, đôi mắt thâm sâu mang theo chút thản nhiên cúi xuống nhìn cô: "Hay là mang tay của anh đến đổi?"

Trong lòng Lan Khê chợt căng thẳng!

Cô hoảng sợ ngước mắt lên nhìn, năm ngón tay mảnh khảnh quấn chặt lấy anh, tựa như muốn mang anh khảm vào trong thân thể của mình. Câu nói vừa rồi của anh giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim, cô chợt nhận ra rất rõ, Kiều Khải Dương bị thương, cô chỉ có sự áy náy sâu sắc, nhưng nếu như quả thật người trong lòng cô bị thương, thì lúc này sẽ không phải là sự áy náy, mà chính là sự đau đớn.

Cơ thể anh bị thương tổn, cả người cô sẽ vô cùng đau đớn.

Mộ Yến Thần biết đã làm cô sợ, ánh mắt trở nên mềm dịu lại, anh hôn cô để an ủi: "Đừng sợ, anh đang nói đùa đấy."

"Vừa mới rồi anh đi đâu đấy, anh đã làm gì vậy ?" Cô chợt nhớ anh vừa đi ra ngoài một chuyến.

"Đi điều tra chuyện chiếc xe gây chuyện."

Lan Khê cả kinh: "Bây giờ đã điều tra được rồi sao? Là ai vậy?"

Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô: "Đã điều tra được rồi. Chẳng qua chuyện này, không cần đến chúng ta phải ra tay."

Lan Khê nghe mà không hiểu ra sao.