Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 246-1: Thuận đường đi kiểm tra (1)




Đầu dây bên kia, bàn tay Mạc Như Khanh chợt run lên một cái!

Trong bệnh viện lớn như thế, mà mùi nước sát trùng vẫn gay gắt xộc vào mũi, phút giây này bất chợt bà cảm thấy cái điện thoại đang cầm nóng muốn phỏng tay, hận giờ phút này không thể ném nó đi! Xóa bỏ tất cả! !

Có chết bà cũng không nghĩ tới cuộc điện thoại này lại do Yến Thần bắt máy, điều này cũng có nghĩa là những gì bà mới vừa nói Yến Thần đều nghe được tất cả, tất nhiên cũng biết tai nạn xe cộ kia có liên quan tới bà, cho dù bà không ra tay thì tội lỗi này có nhảy vào trong Hoàng hà cũng rửa không sạch ! !

Trên hành lang hỗn loạn bác sĩ bận rộn tới lui, trong đầu Mạc Như Khanh toàn lời nói của anh, lặp lại vang vọng!

Đột nhiên bà nắm chặt điện thoại di động, sau khi định thần lại, trên mặt hơi có vẻ tái nhợt, đôi mắt đẹp không có tiêu cự ngước lên nhìn bốn phía, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, run giọng nói: "Mau. . . . . ."

"Phía ngoài vùng ngoại thành bên kia đã xảy ra chuyện. . . . .. Các người nhanh phái xe cứu thương đi đến đó, chậm một chút thì có chuyện chết người! Các người nhanh lên một chút! !" Trên hành lang Mạc Như Khanh rưng rưng quát to lên.

Bác sĩ ở phòng trực bên cạnh bị kinh động, sau một cú điện thoại xác nhận tính nghiêm trọng của chuyện này lập tức dẫn theo mấy y tá, mọi người vội vã chạy ra ngoài.

Người bên cạnh vội vàng chạy đi, chỉ còn một mình Mạc Như Khanh ở lại tại chỗ, bàn tay run rẩy cố khép lại cổ áo dệt kim mỏng manh trên người, cảm thấy hơi lạnh xông vào tận xương tủy, khi nghe Mộ Yến Thần nhẹ giọng gọi một tiếng"Mẹ" kia, khiến cho bà cảm thấy run sợ tận tim gan, bà chán nản vịn lưng ghế dài ngồi xuống, tim như bị xoắn lại rồi ! !

. . . . . .

Một bóng dáng lạnh lùng cao ngất, chậm rãi đi trở lại.

"Đừng giết em. . . . . ." Cố sức che cổ hít thở kịch liệt, vết máu trên mặt Nhan Mục Nhiễm hòa lẫn với nước mắt, cô thật sợ sự tàn nhẫn đến tột cùng của anh, giọng nói của cô khàn khàn, "Em cầu xin anh đừng giết em. . . . . . Em sai lầm rồi, thật sự biết lỗi rồi, anh đừng giết em! !"

Cô cố sức lùi về phía sau, dùng ánh mắt sợ hãi đến tột cùng nhìn người đàn ông trước mắt cầu khẩn, lần hít thở không thông mới vừa rồi hoàn toàn hù chết cô, ở nơi hoang vu như thế này nếu không cầu xin, nếu không quỳ xuống cúi đầu, cô thật sự sẽ chết ở chỗ này! !

Đôi mắt của Mộ Yến Thần lạnh lẽo nhìn lướt qua người phụ nữ dưới chân, vung tay lên vứt điện thoại di động qua một bên, trong đầu anh thoáng qua một bóng dáng, ánh mắt trở nên mềm mại một chút, biết rằng bây giờ người phụ nữ này không nên cứ như vậy chết thảm ờ đây, có một số chuyện anh không thể để cho tay của mình dính máu. . . . . . Đành cứ thế bỏ qua, mà cô ta cũng không thể nào tiếp cận được nữa.

Ống quần bị cô níu kéo khó chịu, một nếp gấp bẩn thỉu hiện lên trên ống quần, Mộ Yến Thần tao nhã cúi người, trong ánh mắt sâu thẳm lộ ra một tia lạnh như băng, thật thấp giọng hỏi: "Bình thường cô cầm lái bằng tay nào? Hay là, dùng cả hai tay?"

Ánh mắt kinh hoàng của Nhan Mục Nhiễm bị vết máu che lấp.

Bàn tay đang níu lấy ống quần của anh chính là tay phải, phía trên xương cổ tay mảnh khảnh nổi lên mạch máu màu xanh, cô nhìn tay mình, vô cùng sợ hãi rụt tay trở về! Cô muốn chạy trốn, nhưng thân xe nặng nề đè ép lên chân của cô, góc cạnh sắc nhọn đâm vào giữa xương đùi của cô, gân cũng bị cắt đứt, đau đến không muốn sống! !

Màn đêm buông xuống, ánh trăng từ chân trời như một lưỡi dao trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ dâng lên.

Mộ Yến Thần hờ hững dời đi tầm mắt, ánh lạnh chợt lóe, tùy tiện nắm cổ tay cô. Nếu cô ta không nói đó chính là cam chịu, không để cho cô ta đau đến sống không bằng chết lần này, vĩnh viễn cô ta cũng không biết, có một số việc có vài người, cô ta không nên đụng đến.

"A . . . ! ! ! !"

Vùng hoang vu ngoại thành, chợt truyền đến một tiếng kêu gào bi thống tê tâm liệt phế! !

Máu *** nhỏ giọt.

***

Khi trở lại bệnh viện thì đêm đã khuya.

Vừa tới nơi, trên sàn phòng cấp cứu đều loang lổ vết máu, nhìn thấy mà ghê người, bác sĩ và cảnh sát xuất hiện đồng thời trong bệnh viện, hỗn loạn vô cùng, nhưng mà rõ ràng vụ án trước mắt quá mức khó giải quyết, cảnh sát cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua, hờ hững xoay người.

Trở về thay bộ đồ khác không mất bao nhiêu thời gian, anh không muốn trên người mang theo mùi máu tanh nồng đến bệnh viện thăm cô, hành lang phòng giải phẫu ở lầu bảy yên tĩnh mà nghiêm túc, trong lúc anh thông qua một số người ở thành phố A, cũng kịp thời báo cho Tống Mẫn Tuệ, nghe người phụ nữ nhỏ bé ở độ tuổi năm mươi, nữ cường nhân tức giận đến mất hết tất cả ưu nhã và phong độ ầm ĩ mắng anh, trong lòng anh giật giật, khiêm tốn mà lễ phép nói xin lỗi, sau đó bố trí cho William vẫn còn ở thành phố A lập tức đến đón bà tới nơi này.

Tình trạng của Kiều Khải Dương bây giờ chưa biết ra sao, anh không có quyền dối gạt không báo cho ba mẹ anh ta biết, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không cách nào giao phó.

Đèn phía trên cánh cửa phòng giải phẩu vẫn luôn sáng, không ai biết bên trong như thế nào.

Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, nghiêng người đi về phía phòng chờ, trong phòng Mộ Minh Thăng vẫn còn ở đó trông chừng, ánh mắt nửa là lo lắng nửa là từ ái dừng ở bóng dáng nằm trên giường bệnh.

Con mắt sắc lạnh lùng như băng của anh chợt dịu lại, lúc này mới đi vào.

Mộ Minh Thăng ngẩn ra, phản ứng lại: "Yến Thần con đã trở lại. . . . . ."

Người trên giường bệnh nằm nghiêng ngủ an tĩnh, chỉ là lông mày vẫn khẽ nhíu lại, mi tâm không hề duỗi ra.

"Em ấy ngủ bao lâu rồi?" Mộ Yến Thần đi tới, hai cánh tay chống ở hai bên cô, tay nhè nhẹ vuốt tóc cô ra sau tai, thấp giọng hỏi.

"Ngủ cũng được khoảng một tiếng rồi. . . . . . Bên trong phòng giải phẫu vẫn chưa xong?" Chân mày Mộ Minh Thăng nhíu chặt lại.

"Ừ."

Người trên giường bệnh bỗng cử động, mồ hôi lạnh khẽ rịn ra, Hai hàng lông mày anh tuấn của Mộ Yến Thần nhíu lại, lòng tràn đầy thương yêu, giọng nói trong miệng chợt trở nên lành lạnh hờ hững: "Ba không đi xem mẹ một chút sao?"

Mộ Minh Thăng nheo mắt: "Cái gì? Mẹ con cũng chạy tới đây?"

"Ở dưới sảnh lầu một phòng cấp cứu." Anh nói địa điểm.

Mộ Minh Thăng gật đầu, hai mắt đã có vẻ vẩn đục hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào động tác của anh, cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không biết nói thế nào.

Không lên đây, trong lòng ông cảm thấy kỳ lạ, Mạc Như Khanh tới bệnh viện nhưng không lên trên này lại ở dưới sảnh phòng cấp cứu, thầm nghĩ như vậy, bước chân đã bước ra khỏi phòng chờ, sau lưng chú Phúc cũng đuổi theo ngay sau đó.