"A a a a. . . " tiếng va chạm chói tai ở sườn xe truyền ra, Nhan Mục Nhiễm sợ tới mức hét lên một tiếng nằm trên tay lái, mặc dù nắm thật chặt tay lái khống chế phương hướng, sườn xe vẫn lọt xuống rãnh sâu ở bên đường, cô chợt giảm tốc độ muốn thoát khỏi xe của anh đang sát bên, chiếc xe màu đen kia đột nhiên vượt qua cô chạy tới phía trước.
Nhan Mục Nhiễm cắn chặt răng khống chế chiếc xe, nhưng vẫn có một bánh xe trước lọt xuống phía dưới sườn dốc.
Phía trước, chiếc xe màu đen thanh lịch lướt qua rồi nhanh chóng đảo một đường vòng cung quay lại "Két. . . " một tiếng dừng lại! Mộ Yến Thần ngước mắt lạnh lùng nhìn lướt qua vị trí của cô ta, vừa đúng vị trí anh nghĩ, tiếp theo đạp mạnh chân ga tăng tốc đến mức tối đa, trong đôi mắt vô cùng hoảng sợ của Nhan Mục Nhiễm, hai chiếc xe nhanh như tên bắn đã va vào nhau . . .
"Ầm!" Sau tiếng nổ kinh hoàng chiếc xe bị đụng kia lao nhanh xuống dọc theo sườn dốc, ầm ầm lăn lông lốc vài vòng rồi mới dừng lại trên mặt đất! !
Cùng với tiếng nổ kia, một tiếng nổ lớn cũng vang trong lòng anh, theo đó sát khí cũng nổ vang tản mát hết vào trong bóng đêm.
Thật là sảng khoái.
Cửa xe mở ra, Mộ Yến Thần một thân cao ngất, lạnh lùng đi ra.
Xe của anh chỉ bị tổn hại chút ít, trên tay cũng dính một vệt máu khi từ trong bệnh viện đi ra ngoài.
Con mắt lạnh lùng quét về phía dưới.
Chiếc xe kia ầm ầm lăn xuống dốc cửa xe đang mở ra một cách khó khăn, mơ hồ có thể thấy được bàn tay mở cửa máu tuôn dầm dề, không ngừng run rẩy, chật vật mới mở được cánh cửa mượn ý thức sau cùng Nhan Mục Nhiễm bò ra được nửa người, tiếp theo chính là một tiếng khóc rống chói tai mà cố kềm chế từ trong cổ họng phát ra, chân của cô không biết bị cái gì đè lên hình như bị gãy, đau đến sắp bất tỉnh!
Mộ Yến Thần chậm rãi đi xuống, một đôi giày da sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô.
". . . . . . Yến Thần. . . . . ." Trong giây phút này, Nhan Mục Nhiễm giống như nhìn thấy địa ngục.
"Yến Thần là anh. . . . . ." Trên đầu cô cũng đầy máu tươi, đau nhức cuốn lấy toàn thân, không để ý đến máu tươi sềnh sệch đã che phủ một nửa mắt của cô, "Anh đừng có giết em. . . . . . Em van cầu anh đừng giết em! ! Chân của em bị đè lại, chắc bị gãy. . . . . . Anh cứu cứu em. . . . . . Cứu em với! !"
Có vùng vẫy giãy chết dùng hết sức nắm lấy ống quần của anh.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhếch lên, toàn thân lạnh lùng cao ngất, thong thả dịch tới một bước, một cái tay khác của cô bị giày da của anh dẫm xuống mặt đất, đau nhức ập tới từ khớp xương vỡ vụn, Nhan Mục Nhiễm gào thét chói tai!
Anh ngồi xổm xuống.
Đưa tay chế trụ thật chặt cổ của cô, anh hỏi chậm rãi: "Chắc bị gãy?"
". . . . . ." Nhan Mục Nhiễm đã nói không ra lời.
"Vậy cô có biết người bị cô đụng vào hiện tại như thế nào hay không. . . . . . Hả?" Trong tròng mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần vằn lên một tia sát khí màu đỏ, tăng thêm sức lực bóp nghẹt hơi thở trong cổ họng cô, khàn giọng hỏi.
". . . . . . Không phải em. . . . . . Không phải em muốn đụng anh ta. . . . . . Em thật sự không cố ý! Em cũng không có đụng vào Mộ Lan Khê! !" Nhan Mục Nhiễm lớn tiếng giải thích, nước mắt hòa với máu chảy đầy trên mặt, cô cảm thấy nếu không giải thích rõ hôm nay mình thật sẽ chết ở chỗ này!
Một nụ cười lạnh lùng càn rỡ thoáng hiện, từ từ nở ra dưới màn đêm dần xuống.
"Cô không có đụng vào em ấy. . . . . . Nếu như người cô đụng vào chính là em ấy, vậy cô cảm thấy, bây giờ cô còn giữ được cái mạng sao?" Mộ Yến Thần từng chữ rõ ràng nói xong, bàn tay bất chợt dùng sức siết mạnh hơn! !
"Kẽo kẹt" âm thanh trong đêm tối vang lên, một tay của Nhan Mục Nhiễm chới với trên không, cảm nhận được cảm giác hít thở không thông ập tới, cô liều chết dùng một cái tay còn tay còn lại đẩy cái tay đang bóp cần cổ như muốn chấm dứt hơi thở của cô ra, nhưng cho dù có liều chết cũng đẩy không ra! !
"Nhan Mục Nhiễm, cô thật cảm thấy tôi hiền lành đến mức tay không dính máu, không dám để xảy ra án mạng sao?"
Anh cười lạnh, sức lực trên tay không hề giảm bớt.
Oán hận dồn từ đó đến giờ phút này đã đến cực hạn, anh cứ như vậy trơ mắt nhìn sắc mặt cô ta đỏ lên rồi dần chuyển sang tím bầm, hơi thở mong manh trong cổ họng bị bóp nghẹt từng chút một, cảm giác đến gần thần chết khiến cho hít thở không thông từ từ bao phủ lấy cô . . . . . .
Một vật cứng màu đen rớt bên cạnh, khi tiếng chuông vang lên, mới biết đó là điện thoại di động.
Cho đến khi Nhan Mục Nhiễm không còn hơi sức giãy giụa, trong nháy mắt mặt mũi vặn vẹo dữ tợn đến mức tận cùng, khi đó Mộ Yến Thần mới hơi buông lỏng một chút sức lực, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, thả tay ra đứng dậy, đi tới cầm điện thoại di động kia lên.
Sắc trời tối đen, trên màn hình ba chữ "Mạc Như Khanh" lóe lên, cũng biểu thị sự thật bà ta đang vô cùng lo lắng.
Môi mỏng mấp máy, ngón tay anh nhấn phím call, giọng nói bên trong liền vang lên . . . "Cô đang ở đâu?" Trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra trách cứ, "Tôi gọi điện thoại cho cô sao cô không nhận? Tôi mới vừa thấy Yến Thần vượt qua, rốt cuộc cô đã chạy thoát chưa?"
"Mục Nhiễm?"
Phía xa cách khoảng một mét, Nhan Mục Nhiễm chậm chạp hít thở, tưởng đâu mình đã phải đi gặp thần chết, nước mắt to bằng hạt đậu từ trong đáy mắt trào ra, cô dốc sức bịt miệng ho khan kịch liệt, âm thanh tiếng khóc rống mang theo nỗi sợ hãi kịch liệt truyền tới . . .
Đầu kia điện thoại từ một chỗ khác, cả người Mạc Như Khanh run lên, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
"Cô ta đang ở vùng ngoại thành bên này . . . không bằng chạy qua đây, hốt xác giùm cô ta, có được không?" Mộ Yến Thần áp môi mỏng vào ống nghe lạnh lẽo, nhỏ giọng mà thân mật kêu một tiếng, "Mẹ."