Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 245-1: Nhận xác cô ta giùm (1)




Mạc Như Khanh không ngăn cản, ngược lại không can thiệp vào.

Mắt đẹp lưu chuyển, bà nói nhàn nhạt: "Tốt nhất cô đừng để người ta bắt được, nơi này không thể so với Los Angeles, sau khi làm xong chuyện nhanh chóng tìm một chỗ ẩn thân, nhưng phải nhớ rõ. . . chớ tổn thương đến Yến Thần."

Nhan Mục Nhiễm cảm thấy khiếp sợ.

Cô muốn làm cái gì cũng chỉ là trong lòng suy nghĩ một chút mà thôi, nửa chữ cô cũng chưa nói ra, tuy nhiên lại bị người phụ nữ trước mắt nhìn thấu.

Chuyện về sau. . . . . .

Nhan Mục Nhiễm nhắm nghiền hai mắt, đau khổ ập tới trong đầu.

Cô thật không muốn giết người. . . . . . Cho dù là vu cáo hãm hại, bỏ thuốc, khích bác ly gián, nhưng cô đều không nghĩ muốn đả thương người, quả thật trong nháy mắt kia cô không biết tại sao mình lại đạp xuống chân ga, tốc độ nhanh như điện chớp không dừng lại được, cô chỉ nghe một tiếng "Phanh!",le ⊹quy⊹don⊹com tiếng vang cực lớn nổ tung ở bên tai, có một bóng người bị hất văng lên trên kính chắn gió, đến khi người đó rớt xuống, trên lớp kính trước mắt cũng đầy vết máu.

Cô sợ đến ngây người, quay ngược xe lại, xoay người chạy trốn, trên đường chạy mãi miết không ngừng, lại dùng cần gạt nước rửa sạch vết máu, vừa rửa vừa khóc, bàn tay cầm tay lái vẫn run rẩy không ngớt.

Nếu như nói vừa mới bắt đầu giết người thì sợ hãi bao phủ lấy cô, còn bây giờ chính là hốt hoảng sợ bị đuổi bắt.

Mạc Như Khanh có nói, muốn chạy trốn phải nhanh một chút. . . . . .

Cô tháo bảng số xe, ít nhất không ai có thể điều tra ra, bằng lái tất nhiên là không dám mang theo người! Khoảng chạng vạng tối vốn là thời gian cảnh sát giao thông giao ca. thông thường khoảng thời gian này thì cảnh sát kiểm tra cũng lơi lỏng, nhưng cô hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên lại có nhiều cảnh sát giao thông tiến ra như vậy, phong tỏa nghiêm tra( nghiêm túc + kiểm tra) trên đường! !

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên tay lái, Nhan Mục Nhiễm chạy nhanh hơn!

Tốc độ xe vượt xa giới hạn cho phép.

Cô biết phía sau sẽ có nhiều xe đuổi theo, nếu như không chạy trốn, chính là chờ chết.

Nhưng khi trong kính chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe. . . . . .

Nhan Mục Nhiễm vừa nhìn thoáng qua cả người liền run lên, cô nhìn lại lần nữa . . .

Thân xe màu đen như mũi tên từ trong dòng xe cộ lao đến, mang theo một cỗ sát khí không thể đỡ, trầm tĩnh như nước, theo sát cô không rời, khoảng cách càng lúc càng gần hơn, giống như hơi thở tử thần, từng chút một ép tới đây.

". . . . . ." Tay Nhan Mục Nhiễm run rẩy, suýt nữa đụng vào chiếc xe trước mặt.

Bên tai, điện thoại di động không ngừng réo ầm ĩ, từng tiếng giống như đòi mạng.

Cô không kịp nghe điện thoại, cắn răng nắm chặt tay lái, đem tốc độ xe đẩy lên giới hạn cao nhất như không muốn sống nữa!

Không nên đuổi theo tôi. . . . . .

Làm ơn. . . . . . Không nên đuổi theo tôi! ! !

Bởi vì Nhan Mục Nhiễm biết rõ người đang ngồi phía sau trong chiếc xe kia là ai, cô chỉ nhìn hình dáng chiếc xe cũng đã biết là ai, chỉ là không muốn tin. . . . . . Cô bị sự sắc bén hung ác tuyệt đối của anh trong công việc hấp dẫn, bị tính tình lạnh lùng lạnh nhạt của anh hấp dẫn, nhưng cô chưa từng biết người đàn ông này đáng sợ cỡ nào, giờ phút này cô chỉ mới thấy qua một chút xíu, cũng đã sợ đến cực hạn! !

"Bá!" Âm thanh rẽ ngoặt cấp tốc vang lên một tiếng, cỗ xe màu đen kia cũng đuổi theo sát đuôi xe của cô.

. . . . . .

"Tôi vừa nói cho anh biết tình huống bên đoạn đường Vân Sơn kia, cục cảnh sát bên đó cũng phát hiện có cái gì không đúng đang đuổi theo phía sau, Yến Thần, anh biết trong xe kia là ai sao?" Nhiếp Minh Hiên hỏi.

Điện thoại được kết nối, nhưng đầu dây bên kia một chút động tĩnh cũng không có.

"Yến Thần?" Nhiếp Minh Hiên cau mày kêu một tiếng, vừa định nói thêm đã có người đi lên trước, nói cho anh ta biết đoạn đường kia có một chiếc xe chạy nhanh vượt đèn đỏ, tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn thấy rõ là cái gì, thật may là không xảy ra tai nạn xe cộ.

Tâm của Nhiếp Minh Hiên nhất thời xoắn lên!

. . . Là cái gì?

. . . .Trừ người ra còn có thể là cái gì? !

Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia xanh mét, Nhiếp Minh Hiên thở chầm chậm chuyển điện thoại di động qua lỗ tai bên kia: "Yến Thần anh định làm gì? Không phải tôi đã nói cho anh biết người của cảnh sát đang đuổi theo sao? ! Dù có chuyện gì anh cũng đừng động thủ trước, đây là thành phố C ở Trung Quốc, không phải Los Angeles! !"

" Người của cảnh sát đang đuổi theo?" Rốt cuộc anh cũng nhàn nhạt hỏi một câu.

". . . . . . Đúng rồi." Nhiếp Minh Hiên khẽ kinh ngạc, đáp.

Mộ Yến Thần gật đầu nói, "Nói cho mấy người đó biết, thức thời thì đừng đi theo nữa."

Dứt câu liền tắt điện thoại di động trong tròng mắt lạnh lùng của anh lộ ra một tia sát khí hung ác tuyệt đối, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái, tăng tốc độ xe đến mức cao nhất . . .

Rất nhanh khoảng cách giữa hai chiếc xe càng lúc càng gần hơn.

Dần dần Nhan Mục Nhiễm không biết mình đã chạy xe đến nơi nào, hết đường cao tốc thì đến một vùng hoang vắng, hơi giống vùng ngoại ô nhưng so với ngoại ô thì người ở thưa thớt hơn, xe phía sau theo sát xe của cô nhưng không vượt qua, hết kiên nhẫn, cô muốn quẹo qua lối rẽ khác để né tránh nhưng vẫn bị theo sát, trong kính xe phản chiếu lại, cô hoàn toàn thấy rõ ràng người đàn ông đang ngồi bên trong, con mắt sắc bén của anh ta lạnh lùng như băng, cánh tay tao nhã đặt trên tay lái đột nhiên đánh tay lái một vòng!