Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 242-2: Chính miệng hỏi cô (2)




Khi chạy tới Starbucks đã gần bốn giờ.

Cô đến chỗ hẹn cũng gần nửa tiếng đồng hồ, liếc mắt một cái từ khoảng xa một cái bàn nhỏ gần cửa sổ kia, liền nhìn thấy hương vị tinh tế. Vốn là Kiều Khải Dương ngồi trong quán cà phê đã hấp dẫn ánh mắt của các khách nữ trong quán, nét mặt tuấn dật bức người kia đã quyến rũ hồn phách mất mấy phần của người ta, nhưng không nghĩ rằng một người đàn ông khác bước vào cửa thì đưa tới phản ứng lại lớn hơn.

Lan Khê không cần quay đầu lại, chỉ nhìn phản ứng của người chung quanh, có thể đoán được ước chừng là anh đã đến.

Cô cảm thấy hơi lo, theo bản năng nhìn biểu tình của Kiều Khải Dương một chút, phát hiện sắc mặt Kiều Khải Dương lạnh lùng rất khó coi.

"Theo như cô vừa nói, đêm hôm đó tôi nói cho cô nghe những chuyện kia, thì ngược lại làm cho hai người cởi bỏ hiểu lầm? ? Năm đó hai người cũng bởi vì những chuyện hiểu lầm này mới tách ra, cho nên hiện giờ tình cảm đã tốt trở lại phải không?"

Lan Khê hơi xấu hổ, rũ mắt xuống không nói coi như là ngầm thừa nhận.

Kiều Khải Dương cười nhạt một chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quay mặt che một tầng ánh sáng nhàn nhạt chua chát .

". . . . . . Tôi thật sự hối hận." Rất nhanh ngón tay anh ta nắm lai thành quyền, khàn giọng phun ra mấy chữ này.

Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới trước mặt.

"Hối hận cái gì?" Anh ngước mắt, nhàn nhạt hỏi.

Lan Khê cảm giác mình bị một cánh tay ấm áp nắm giữ, cơ thể ấm áp liền dịu dàng dựa vào anh làm người ta hít thở không thông, ngay cả ánh mắt cũng mềm đi, trong mắt Kiều Khải Dương đối diện bên kia hằn lên tia máu nhiều hơn.

"Không có gì, tôi nói hối hận khi tới địa phương nhỏ này của các người, thật là đồ bỏ đi, quả nhiên kém hơn thành phố A." Kiều Khải Dương dựa vào ghế tựa, cười lạnh nhanh miệng nói.

Mộ Yến Thần nghiêng đầu, vỗ nhè nhẹ lên vai của cô: "Gọi giúp anh ly cà phê ."

Lan Khê nghe hiểu ý anh nói, khéo léo đứng dậy đi vòng qua bàn ra ngoài, hai người bọn họ giống như là có lời muốn nói.

"Kế tiếp anh làm gì? Tối hôm đó tôi tham gia bữa tiệc gặp qua cha mẹ anh, đều là người bình thường, quan hệ xã giao cũng rất lớn rất rộng, không giống như là bao che việc xấu của người trong nhà." Kiều Khải Dương nheo mắt lại.

"M&R khởi tố vụ án sao chép kia, tôi trước cám ơn anh." Mộ Yến Thần không giải thích, đổi chủ đề chậm rãi nói.

Kiều Khải Dương nheo mắt!

"Anh không cần cám ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì anh."

"Vẫn phải cám ơn. . . " Mộ Yến Thần ngước mắt, "Dù sao không quen không biết, đã làm khó anh phần tâm tình này rồi."

Kiều Khải Dương nghe xong lời này, gân xanh trên trán khẽ nổi lên.

"Tôi với cô ấy không phải anh em ruột, trở về đây bất quá chỉ vì giải quyết chuyện này, cho nên chuyện sau này không cần anh phài lo lắng, dù sao coi như là sẽ có khả năng ở chung một chỗ, tôi cũng hoàn toàn lo nổi cho tương lai cô ấy, anh thấy sao?" Mộ Yến Thần nói từ từ, để cho Kiều Khải Dương trước nhận rõ ràng sự thật.

Kiều Khải Dương nghe những lời này chợt kinh hoàng! !

"Ý của anh là. . . . . ." Anh ta có chút không phản ứng kịp.

Mộ Yến Thần mím môi không nói, mà giờ khắc này Lan Khê đang đi về phía bên này.

"Mặc dù không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng. . . . . . Cô ấy có biết chuyện này không?" Kiều Khải Dương trong lòng đè nặng không thể tin, anh ta hỏi lại.

"Cô ấy sắp biết ."

Lan Khê đi đến, ngồi xuống, bàn tay tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Mộ Yến Thần đang đặt trên bàn, mười ngón tay thân mật quấn quít ở chung một chỗ.

Kiều Khải Dương nhìn cảnh trước mắt này trong lòng cảm thấy đau nhói.

Tranh đoạt lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy có hy vọng, thậm chí biết trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông này cũng không buông tay, nhưng bây giờ cũng bởi vì một câu nhàn nhạt của anh ta "Chúng tôi không phải anh em ruột", tất cả chờ mong cùng kỳ vọng của anh trong nháy mắt tan rã, cái đó gọi là, tương lai một chút xíu hi vọng cũng không có.

Anh ta chợt bật cười, cả trái tim đều trống rỗng, khó chịu.

"Vậy tôi đi trước." Anh ta khẽ cười nói, "Vốn dĩ tôi định ở lại trễ thêm một chút đi vài nơi ngắm phong cảnh, nhưng đột nhiên bây giờ tôi lại không muốn xem nữa rồi, Lan Khê, tôi đi về trước đây, nếu như cô còn có cơ hội trở về thành phố A, chúng ta sẽ liên lạc lại."

Nói xong Kiều Khải Dương liền đứng dậy cười yếu ớt, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Lan Khê kinh ngạc!

Cô không biết mới vừa rồi Mộ Yến Thần nói cái gì với anh ta, nhưng mà giờ phút này nhìn Kiều Khải Dương bỏ đi tâm tình cũng không tốt. Đang suy nghĩ, eo liền bị ôm chặt, Mộ Yến Thần khẽ hôn một cái trên trán cô, khẽ nói: "Đi tiễn anh ta đi."

? !

Lan Khê không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, một hồi lâu sau nhẹ giọng hỏi: "Anh để cho em đi?"

Cô nhớ anh luôn luôn hẹp hòi, chưa từng thấy anh rộng lượng như thế này bao giờ.

Mộ Yến Thần vỗ vỗ mặt của cô: "Đi đi."

Lan Khê vẫn còn do dự, đến khi xác định anh không nói đùa mới đứng lên đi ra, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Kiều Khải Dương vừa đi tới ngoài cửa.

"Ở đây khó kêu được xe, anh đi bộ một đoạn đến dưới ngã ba, nơi đó lúc nào cũng có thể kêu xe được, " Lan Khê ở phía sau nói một tiếng, chạy mấy bước theo kịp, "Tôi tiễn anh."

Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che lại kinh ngạc trong đôi mắt: "Anh ta cho phép cô?"