Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 209: Chết cũng không để cậu sống yên




Cô ấy là người tôi yêu.

Câu nói này, tiếp tục xé toạc điểm mấu chốt đạo đức trong đầu Tô Nhiễm Tâm, đầu óc bà ong ong, ánh mắt nhìn anh giống như là gặp quỷ!

Yêu.

Câu trước, cậu ta nói cho bà biết cậu ta và Lan Khê là anh em cùng cha khác mẹ, câu sau lại không hề kiêng kỵ như vậy, nói cậu ta yêu con bé!

Bàn tay của bà đặt trên ghế sa lon cũng không nhịn được mà run rẩy.

"Mộ tiên sinh, cậu nói đùa phải không?" Tô Nhiễm Tâm xoa dịu khuôn mặt đang tái nhợt của mình, chậm rãi hỏi, "Tôi biết rõ Lan Khê là cháu gái ngoại duy nhất của tôi, sự tồn tại của cậu tôi cũng chỉ thoáng nghe nói, nhưng mà tôi không để ý, bây giờ cậu ngàn vạn xa xôi chạy đến Anh quốc nói cho tôi biết cạu yêu Lan Khê, ha. . . . . ." Bà cười nhạo một tiếng, "Tôi nghĩ mãi không ra, cậu đùa tôi như thế này để làm gì . . . . ."

"Bà cảm thấy tôi đang nói đùa sao?" Giọng nói của Mộ Yến Thần lạnh lùng, trong giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang mùi vị nguy hiểm, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh ưu nhã như cũ, nói rõ ràng, "Nói ra có lẽ bà sẽ không tin, nhưng mà cũng không sao, ngày hôm nay, mục đích tôi tới đây cũng không phải là chuyện này."

Ngón tay thon dài đang đặt trên huyệt thái dương dời đi, trong tròng mắt thâm thúy của anh thoáng qua một tia đau đớn, chậm rãi hít thở rồi nhỏ giọng mở miệng: "Tô tiểu thư, tôi muốn biết mẹ của Lan Khê, cũng chính là chị gái của ngài, rốt cuộc có phải là mẹ ruột của Lan Khê hay không? Cũng có thể nói, với tư cách là em gái, bà có biết rõ, suy cho cùng Lan Khê có phải là con cháu của nhà họ Mộ hay không?"

Bàn tay của Tô Nhiễm Tâm đang bưng ly rượu đỏ đột nhiên run mạnh một cái, phần lớn rượu ”ào” một tiếng rồi đổ xuống ghế sa lon bằng da thật!

Quản gia ở bên cạnh đột nhiên giật mình, vội vàng tiến lên lấy khăn ăn ở trước ngực giúp bà lau chùi sạch sẽ.

Mộ Yến Thần trầm ngâm nhìn cảnh tượng này này, hai mắt cực kì lạnh lẽo.

Hơi thở của Tô Nhiễm Tâm cũng suýt nữa thì rối loạn!

Bà cười cười, giống như là vừa nghe truyện nghìn lẻ một đêm: "Cậu có ý gì? Mộ tiên sinh, cậu lại có thể nghi ngờ Lan Khê không phải con gái của chị gái và anh rể tôi? Ha. . . . . . Cậu đang lo lắng cái gì? Tài sản của nhà họ Mộ từ trước đến giờ đều truyền nam không truyền nữ, Lan Khê sẽ không cướp đoạt một chút quyền lợi nào của cậu, lại nói cậu còn có cả tập đoàn xuyên quốc gia DiglandYork, chẳng lẽ cậu còn để ý những lợi ích nhỏ bé mà nhà họ Mộ mang lại. . . . . ."

"Tôi đã từng nói là vì những thứ này sao?" Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần lướt bà người bà, khẽ ngắt lời, "Chẳng lẽ mới vừa rồi, tôi chưa nói nguyên nhân cụ thể với bà? . . . Tôi yêu cô ấy, cho nên rốt cuộc giữa chúng tôi có quan hệ huyết thống hay không, đối với tôi mà nói là rất quan trọng."

Lại một lần nữa nghe thấy anh nói đến từ ”yêu”, quả thật cả người Tô Nhiễm Tâm như muốn phát điên.

"Mộ Yến Thần, tại sao cậu lại nghi ngờ chị gái và anh rể tôi, tại sao bản thân cậu lại không đi kiểm tra xem rốt cuộc cậu có phải là dòng giống của nhà họ Mộ hay không? !" Tô Nhiễm Tâm đứng lên, sắc mặt tái xanh mắng một tiếng.

Quản gia đang dọn dẹp ly rượu ở bên cạnh suýt nữa bị sự giận dữ của bà hù dọa.

Mộ Yến Thần lạnh lùng như dao, bờ môi mỏng hơi mím lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đã từng kiểm tra rồi."

Nếu như không phải như vậy, bốn năm trước anh cũng không vô duyên vô cớ buông tha cô, khiến cô và mình tuyệt vọng sâu sắc như vậy .

Ánh sáng trong đôi mắt của Tô Nhiễm Tâm đột nhiên run rẩy kịch liệt!

Đã từng kiểm tra.

Thì ra cậu ta đã kiểm ra rồi.

Tới Manchester Luân Đôn, hiển nhiên anh đến có sự chuẩn bị.

Bàn tay vẫn đang run, Tô Nhiễm Tâm chán nản ngồi xuống, muốn bình tĩnh lại nhưng làm thế nào cũng không được, một lúc lâu sau bà mới gian nan nói ra mấy chữ: "Cậu nói cậu. . . . . . Yêu nó? ? Các người. . . . . . ở chung một chỗ, chẳng lẽ Lan Khê, con bé cũng cam tâm tình nguyện ở bên cậu . . ."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần thâm thúy như vực sâu không đáy, Tô Nhiễm Tâm chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra chân tướng!

Bà đưa tay lên ôm trán, một lúc sau mới nói với giọng khàn khàn: "Không được. . . . . . Như vậy không được, cậu quá bừa bãi rồi. . . . . .! Mộ Yến Thần, cậu lại có thể làm như vậy với con bé. . . . . . Con bé vẫn còn nhỏ, con bé vẫn còn là con nít, sao cậu có thể dụ dỗ nó đi vào con đường loạn luân như vậy! ! Cậu cho rằng đây chỉ đơn giản là vấn đề huyết thống thôi sao? ! !"

Bà gào lên một tiếng, lúc ngước mắt lên, nước mắt trong đôi mắt lóe lên: "Cậu có biết chị gái tôi và anh rể là quân cưới hay không? Bọn họ kết hôn rồi trở thành vợ chồng cũng không đơn giản, ly hôn cũng không đơn giản như vậy, cậu lại dám vì chuyện này mà điều tra thân thế của Lan Khê . . . . . ."

"Có một số việc cần giấu giếm, chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì bọn họ là quân cưới?" Trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hộ ra tia sáng lạnh lẽo nguy hiểm, hỏi chậm rãi rõ ràng, "Cho nên có một số người thà duy trì vẻ yên tĩnh ở bên ngoài nên cố tình che giấu sự thật? Tôi cảm thấy bà là người thông minh, nếu ngày hôm nay tôi có thể ngồi ở đây tìm bà thì bà có thể biết rõ là tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cũng có thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc lời nói của bà, lời nào là thật, lời nào là che giấu. Cho nên bây giờ bà cũng không caafn phải vòng vo với tôi, dì nhỏ. . . . . ."

"Cậu đừng có gọi tôi là dì nhỏ! !" Tô Nhiễm Tâm tức giận khiến cả người run rẩy, vung tay lên ngắt lời anh!

Cô không có cháu ngoại như vậy.

Còn quang minh chính đại chạy đến đây nói bọn họ muốn loạn luân!

"Cho dù cậu đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhưng Mộ Yến Thần à, chuyện này không liên quan đến vấn đề huyết thống, đây là vấn đề đạo đức! Coi như không hề có quan hệ huyết thống thì sao? Bối phận của hai người đã như vậy, cậu muốn làm thế nào để vượt qua?" Tô Nhiễm Tâm nghiêm mặt quát lớn, "Dù con cái trong gia đình không cùng huyết thống, nhưng con cái vẫn ở chung một chỗ rồi kết hôn, cha mẹ của các người làm sao mà chịu nổi?! Trong cùng một gia tộc, không phải không có chuyện trưởng bối và hậu bối không cùng huyết thống, chẳng lẽ cũng có thể ở một chỗ sao?! Mộ Yến Thần, mặc dù mặc dù cậu chịu sự giáo dục của nền giáo dục phương tây, nhưng mà nền giáo dục phương tây cũng không dạy cậu có thể coi thường những thứ luân thường đạo lý. . . . . ."

"Đây là chuyện của tôi . . ." Mộ Yến Thần từ tốn ngắt lời của bà.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà chằm chằm, anh gằn từng tiếng: "Những chuyện này đều là chuyện của tôi, nếu đã yêu thì tôi sẽ có cách giải quyết, nhưng dì nhỏ à, bây giờ chuyện dì nên nói với tôi chính là thân thế của Lan Khê."

Nhìn cậu ta, Tô Nhiễm Tâm biết mình phải nói ra sự thật.

Trong tất cả người thân của Tô Nhiễm Nguyệt, cũng chỉ có em gái là biết rõ tất cả chân tướng sự việc!

Tô Nhiễm Tâm bị ép nên cả người có phần xốc xếch, tay chân tê dại.

"Tại sao cậu lại muốn biết những chuyện này?" Trong mắt bà là những tia máu như có cái gì đó bị nghiền nát, khàn giọng hỏi, "Cơ hội để các người ở bên nhau là rất mong manh, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, cậu buông tha con bé thì vẫn còn có rất nhiều . . . Mộ Yến Thần cậu như thế này là muốn tự đâm đầu vào ngõ cụt?"

Mộ Yến Thần dùng ánh mắt thâm thúy để nhìn bà chăm chú, trong ánh mắt sáng quắc thoáng hiện lên vẻ đau khổ.

Sau một lúc lâu, khóe môi rõ ràng đang nở một nụ cười tuấn dật thoáng hạ xuống, sự khổ sở và tuyệt vọng lắng đọng ở sâu trong lòng từ rất lâu rồi mãnh liệt trào ra, anh nói với giọng khàn khàn: "Tôi yêu cô ấy, nên không cần nói rõ với người khác làm gì. Nhưng nếu như dì thật sự muốn nghe nguyên nhân, tôi sẽ nói cho dì biết . . . tôi không hy vọng đứa con kế tiếp của tôi, lại vì che giấu chân tướng mà bị bóp chết."

Âm cuối của anh rất thấp, lượn lờ khong không gian của căn phòng mang phong cách châu âu mang theo chút khàn khàn đầy từ tính: "Trong cuộc đời của Mộ Yến Thần tôi, chuyện như vậy xảy ra một lần là đủ rồi."

Đau đớn trong lồng ngực đột nhiên kéo tới

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần cực kì sáng, sáng như ánh sao rực rỡ cuối chân trời, cho dù bên trong chứa đầy những hố sâu ngoằn ngoèo khúc khuỷu.

Những lời nói này đã chôn trong lòng anh từ rất lâu rồi.

Từ ngày đó, khi anh nghe được từ miệng Kỷ Hằng, từ khi chính mồm cô thừa nhận, chuyện này tựa như một hạt giống, nó nảy mầm, đâm chồi bén rễ, bám chặt trong trái tim anh, cuối cùng không dứt ra được.

Anh để ý như vậy đấy.

Nhưng mà sợ cô nghi ngờ, sợ cô tiếp tục nhớ lại những chuyện đau lòng đó, nên ở trước mặt cô, anh không thể biểu lộ rằng mình rất để ý.

Thậm chí, chỉ khi cô ngủ, anh mới có thể ôm lấy cô, thương tiếc vuốt ve bụng của cô.

Nỗi day dứt nhiều như vậy, nghẹn tại trong cổ họng, không nói được thành lời.

Có rất nhiều lời hứa hẹn, muốn nói cho cô nghe.

Mang theo rắc rối công việc chưa được giải quyết bôn ba ở Luân Đôn rộng lớn, vì sao vào khoảnh khắc này, anh lại đứng ở đây lấy thân phận của một tiểu bối chính miệng đi khẩn cầu một vị trưởng bối, chỉ vì anh không muốn lại xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.

Tô Nhiễm Tâm cau mày, trong đôi mắt đang trừng lớn là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đứa bé.

Bà nghe lầm sao? Cậu ta vừa mới nói là. . . . . . con?

"Tôi có thể hỏi đơn giản một chút?" Mộ Yến Thần đè nén cảm xúc đang tuôn trào trong lồng ngực, nói với giọng khàn khàn, "Mẹ của Lan Khê đã qua đời, tôi hỏi chuyện này không phải là tôi không tôn trọng bà ấy, tôi chỉ là hy vọng dì biết rõ, trong mắt tôi có một số việc, so với chuyện đó thì quan trọng hơn rất nhiều. Dì nhỏ, Lan Khê không phải là con cái của nhà họ Mộ. . . dì có biết rốt cuộc cha mẹ ruột của cô ấy là ai không?"

Như sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt Tô Nhiễm Tâm hoàn toàn tái nhợt,tựa như bí mật được chôn sâu trong đáy lòng vừa mới bị lật tẩy! !

Ánh mắt của người ngồi đối diện, vừa thâm thúy, vừa sắc bén, trong vẻ trầm tĩnh là sự nguy hiểm!

"Tôi không biết. . . . . ." Tô Nhiễm Tâm hoảng sợ cụp mắt lại, bàn tay nắm chặt lấy ghế sa lon, sau đó lại ngước mắt lên, lạnh giọng cảnh cáo, "Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu chỉ vì ham muốn cá nhân mà làm tổn hại danh tiếng của người chị gái đã chết của tôi, tôi dù có chết cũng sẽ không để cho cậu sống yên!"

Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần thản nhiên nhếch lên, nhìn bà chằm chằm, cũng không lên tiếng.

Nhưng mà ở cửa lại vang lên một loạt tiếng động nhỏ.

Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen, đeo kính râm đi tới, không để ý tới người làm đang ngăn cản ở cửa, dùng tiếng anh nói mấy câu để giải thích lí do rồi sải bước đi về phía Mộ Yến Thần. . .

"Mộ tiên sinh!"