Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 206: Cô sẽ bị hủy diệt




"Tút Tút" điện thoại vang lên những âm thanh lạnh lùng.

Một hồi lâu sau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh của Lan Khê không chút cảm xúc, chuyển sang tiếng Trung để trò chuyện cùng với người ở đầu bên kia.

Những người Mỹ ở xung quanh đa số đều biểu môi không hiểu khi nghe cô nói chuyện bằng tiếng Trung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lần này Lan Khê cực kỳ bức xúc, cầm ống nghe mà tay còn run nhè nhẹ.

"Xin ông đừng có nói láo có được không?” Môi mỏng của cô mím lại nhả ra một câu, “Ngày đó ông nói với tôi những lời như thế này, tại Trung Quốc, DiglandY—ork, có phân khu từng bộ phận, chẳng phải ông đã nói như vậy tới tôi sao! Lúc ấy tôi còn cố ý hỏi lại ông một lần nữa để xem có vấn đề gì hay không, chính miệng ông đã đảm bảo với tôi rằng cho dù có sóng lớn thì bảo vệ như vậy cũng đủ rồi! Ông cũng biết đây là hạng mục trên biển mà phải không? Người thợ lặn ông sai đi cũng nói đảm bảo an toàn với tôi, vậy tại sao bây giờ xảy ra chuyện ông lại không nhận? Ông có biết vì ông mà đã có người phải nhập viện rồi, đó là một mạng người, vết thương của người đó rất nặng!”

Bình sinh cô ghét nhất bị người ta đổ oan cho mình, tâm tình của Lan Khê có chút mất khống chế, âm điệu cũng đã thay đổi.

Đột nhiên Kiều Khải Dương nhíu mày lại, ôm chặt lấy bả vai của cô, muốn cho cô một điểm tựa, hai mắt lạnh lùng ngước lên, hướng về phía Nhan Mục Nhiễm.

Không nghĩ tới ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm thế nhưng lại lạnh lùng giống y như băng.

Thậm chí, thâm ý còn hơn cả vậy nữa.

“Tôi đã nói là không phải như vậy!” Một lần nữa Lan Khê lại hét vào trong điện thoại, nước mắt cũng bắt đầu tràn ngập khóe mắt.

Cô thật sự không thể nói với bất kỳ ai khác được, rõ ràng là cô bị oan, nhưng đối phương lại cứ giả bộ hồ đồ, không biết là không hiểu hay là giả quên, bỏ qua những lời nhắc nhở của ông ta, cô tự thay đổi phương án!

“Rầm” một tiếng động nhỏ vang lên, Lan Khê không nhịn được nữa liền cúp điện thoại ngay.

Sự chua xót không ngừng lan tràn trong không khí.

Tay chân của cô đang lạnh như băng.

Nhan Mục Nhiễm nhìn cô vài giây, dưới cặp chân mày là đôi mắt lạnh lùng như nước, môi đỏ mọng khẽ mở: “Các người không tìm ra được cách giải quyết chung? Lan Khê, hay là cô tự nhìn lại một chút đi, nếu như cô thừa nhận đây là sai lầm nhất thời của cô cũng tốt mà…”

“Tôi không làm sai!” Thái độ của Nhan Mục Nhiễm không khỏi làm cho Lan Khê bài xích, cô cau mày hét lên, tay chân kịch liệt run rẩy: “Những chi tiết khác tôi không biết, nhưng những nơi mà bọn họ bảo cần chú ý tôi đã xem đi xem lại không dưới mười lần, tôi tuyệt đối sẽ không…”

“Ngươi tuyệt đối sẽ không cái gì?” Hai mắt của Nhan Mục Nhiễm lại đột nhiên biến đổi, khóe miệng liền cười lạnh, người cũng ngồi ngay ngắn lại, ngón tay thon dài nắm lấy một phần giấy mỏng “Cộp” một tiếng vỗ vào trên mặt bàn, vờ không giận để ra uy, trong nháy mắt áp suất liền thấp đi, sự lạnh lùng lan tràn ra xung quanh “Lan Khê, cô nhìn lại cái này chút đi ---- Cô có cần tôi phải nói rõ ra không? Lựa chọn công ty của các người, lựa chọn cô tới đây làm hạng mục tuyên truyền cho bãi biển của tôi, nếu không phải vì anh trai của cô, thì cô cho rằng tôi vì nguyên nhân gì mà phải mạo hiểm chạy đến Trung Quốc để hợp tác với cô?!! Nhưng cô hãy tự xem thật kỹ một chút đi, cô đã làm gì cho chúng tôi!!”

Đống tài liệu trên bàn bay tung tóe, Kiều Khải Dương nhanh chóng ôm Lan Khê vào trong lòng! Những mảnh giấy bén nhọn vẫn không ngừng tung bay trong không khí!

Khuôn mặt của Lan Khê trắng bệch vì những lời nói lơ đãng đầy sĩ nhục của cô ta!

Kiều Khải Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, cầm mấy tờ giấy bị cô ta ném lên, phía trên có mấy hàng chữ tiếng Anh đơn giản, hình một con dấu lớn, mà nội dung ở bên trong không khỏi làm cho Kiều Khải Dương chấn động!

Đầu óc của Lan Khê vô cùng hỗn loạn, lại cố gắng để cho mình phải trấn định, ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, chịu đựng khuất nhục cầm tờ giấy kia lên xem, trên đó có viết tội danh rất rõ ràng-----

“Thiết kế quảng cáo hạng mục ở bờ biển của DiglandY—ork nghi ngờ là sao chép lại nội dung tuyên truyền hàng năm của công ty truyền thông toàn cầu M&R, sau khi kiểm chứng, đại diện của M&R chính thức tố cáo DiglandY—ork, xin người đại diện mau chóng liên lạc với luật sư của M&R…”

Ngón tay rung lên, sức lực cả người gần như mất đi trong nháy mắt.

Sao chép.

Sao chép?!!

Phía bên kia, Nhan Mục Nhiễm vẫn chưa hết tức giận, nhưng lại cố gắng kềm nén oán hận trong lòng, giọng nói hết sức bình tĩnh: “Lan Khê… Tôi nhớ cuộc họp lần trước tôi đã có nói với cô, cô rất có tài tức. Yến Thần chọn cô chắc chắn không phải vì mối quan hệ đặc thù của hai người, tôi cũng ôm tâm tình như vậy mà hợp tác với cô! Nhưng cô đã làm những gì? Cô có biết sao chép lại sáng ý của người khác là chuyện rất nghiêm trọng trong nghề này! Cô mới còn trẻ mà đã bắt đầu chỉ vì cái trước mắt, tôi cho là cô không giống như vậy, cô thật sự làm cho tôi quá thất vọng, cũng chính cô đã làm cho anh trai mình thất vọng!”

Lan Khê không thể nói được câu gì.

Hai mắt kịch liệt run rẩy, quả thực cô không hiểu gì cả.

Kiều Khải Dương cũng cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vỗ vỗ vai của cô, rồi lạnh lùng nói: "Nhan tiểu thư, chuyện này vẫn chưa biết được, nên xin cô tạm thời đừng có dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, nếu không ngộ nhỡ biết được sự cố này không phải là trách nhiệm bên chúng tôi, Nhan tiểu thư cô cũng không xuống đài được đâu, phải hay không?”

Ánh mắt sắc lạnh của Nhan Mục Nhiễm liếc về phía anh một cái!

Nụ cười lạnh đó, làm cho người ta hít thở không thông, đầu ngón tay của của Nhan Mục Nhiễm gõ gõ mặt bàn, dịu dàng nói: “Tiền không có gì, chuyện duy nhất tôi kiêu ngạo, chính là tôi đã tận tụy làm việc cho DiglandY¬ork suốt bốn năm qua, chưa làm qua bất kỳ chuyện gì khiến Yến Thần thất vọng, chỉ cần điểm này thôi, tôi không cho phép mắt mình xuất hiện bụi bẩn.” Nói xong, cô ta kéo ghế đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lan Khê, mở miệng nói: “Chúng ta còn vài ngày để suy nghĩ cách giải quyết với luật sư Hàm, trước lúc đó, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn. Hoặc là, Lan Khê--- cô muốn nhờ anh cô ra mặt để làm yên vụ này cũng không có vấn đề gì, tôi chờ cô.”

Tiếng giày cao gót vang lên, âm thanh càng lúc càng lạnh lẽo, rồi sau đó mất dần đi.

Cả đám người vây xem chuyện huyên náo cũng bắt đầu tản ra.

Trong lòng Kiều Khải Dương đã nóng như lửa đốt, chống người xuống mặt bàn, cố gắng nhẫn nhịn, nhỏ giọng hỏi: “Lan Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lan Khê vò nát tờ giấy mỏng kia lại, cố gắng nuốt nước mắt, môi mỏng tái nhợt nhã ra mấy chữ: “… Tôi cũng không biết…”

******

Cửa phòng khách sạn mở ra.

Ngay cả cởi giày Lan Khê cũng không kịp cởi, trực tiếp đạp lên tấm thảm đi vào trong mở Laptop lên, kết nối với mạng của khách sạn rồi bắt đầu tìm tòi trên các website, tìm hiểu thật kĩ về lễ kỉ niệm năm ngoái của M&R, cô quỳ xuống giường bắt đầu tìm kiếm.

Ừ, cô không thể tin được.

Những người trong DiglandY¬ork chỉ toàn biết chỉ trích, bọn họ ít nhất cũng phải điều tra rõ ràng chứ!

Kiều Khải Dương vừa vào đến cửa đã cau mày lại ngay, suy nghĩ một chút rồi cởi giày ra thay dép.

“Em tra được cái gì sao?”

“Tôi còn đang tra.”

Trong khách sạn mở máy sưởi rất ấm, Kiều Khải Dương cởi áo khoác ra rồi đi tới ngồi chồm hổm xuống, cau mày ngưng mắt nhìn màn ảnh, trên trang web hiện ra bản thiết kế rất giống với bản của bọn họ.

“Em xác định rằng… Trước kia em chưa từng xem qua nó?” Kiều Khải Dương do dự hỏi.

Lan Khê lạnh lùng quay sang nhìn anh ta, cười lạnh: “Anh cũng cảm thấy tôi như vậy sao?”

Kiều Khải Dương có chút do dự: “Anh chỉ cảm thấy rất giống, quả thật quá giống.”

“Vậy nếu như tôi nói cho anh biết cái này chính là sáng ý mà tôi nghĩ ra đầu tiên lúc ở trong văn phòng làm việc của DiglandY¬ork, anh có tin không?” Cô xoay mặt sang, lạnh lùng nghiêm túc nói, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tường trắng đen của bọn họ, làm cho căn phòng trở nên chật hẹp và rất đau mắt, nên bọn họ đổi bức tường thành màu lam, rồi cuối cùng lại chuyển sang màu xám tro pha xanh biếc, như vậy, khi đèn chiếu vào cũng không bị làm chói mắt, cho nên tôi mới dùng màu sắc để cho bản thiết kế…” cô nói đến đây, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ thê lương, “Nhưng nếu tôi như nói trước đó có xem qua thiết kế của M&R tôi nhất định cũng sẽ hoài nghi chính mình.”

Bởi vì rất giống, giống đến mức làm cho người ta tưởng rằng do một người làm ra.

Thần sắc của Kiều Khải Dương cực kỳ phức tạp.

“Vậy bây giờ em có muốn gọi điện thoại cho Mộ Yên Thần kể rõ việc này không? Có anh ta ở đây…”

“Tôi không thể.” Lan Khê lắc đầu một cái, ánh mắt mang theo một chút thê lương, tiếp tục xem website. “Anh ấy mà ra mặt, thì bất kể kết quả xử lý như thế nào, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy rằng anh ấy đang bao che cho tôi. Tôi vốn không có sai, cũng không muốn vì vậy mà làm anh ấy cảm thấy khó xử.”

Cô rất hiểu, cho đến tận bây giờ, Mộ Yến Thần sẽ không bao che khuyết điểm cho bất kỳ người nào cả.

Kiều Khải Dương cười lạnh, lạnh lẽo đến mười phần: “Nhưng mà Lan Khê, em muốn thấy cái kết cục như thế này sao? Chuyện này sớm đã ván đã đóng thuyền rồi, cái mà DiglandY¬ork thiếu, chính là muốn một người bên ngoài đứng ra gánh tội thay mà thôi, tất cả sự cố đó đều là mánh lới, xảy ra chuyện này, tội danh của em chắc chắn sẽ không nhỏ, thậm chí về sau công ty nhất định cũng sẽ không tha cho em, người trong nghề cũng sẽ không cần một nhà thiết kế như vậy -- Lan Khê, em sẽ bị hủy diệt đó, em có biết hay không?”

Cả người Lan Khê run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

“Không phải em rất thích nghề này sao? Anh biết em thích nó đến mức không gì có thể ngăn cản được, chẳng lẽ em cam tâm nó sẽ bị hủy đi như vậy?” Kiều Khải Dương đến gần cô, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng và không cam lòng.