Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 204: Mạc danh kì diệu




Trong cơn mơ màng hỗn độn, dường như Lan Khê bị tiếng quát nghiêm nghị này đánh thức trong nháy mắt.

Cô chống người ngồi dậy, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuyên qua chăn mỏng đi vào bên trong.

Lan Khê không thèm bận tâm, trực tiếp cúp điện thoại rồi rời giường, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng trống trải, đột nhiên ý thức được một sự thực là Mộ Yến Thần đã rời đi, tức khắc trong lòng có chút thất vọng, ánh mắt ngơ ngác lưu luyến nhìn về vị trí để valy hành lý ở bên giường.

Không còn thời gian để nghĩ loạn nữa rồi.

Chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua loa, xương cốt trên người đau nhức, giữa hai chân còn có chất lỏng màu trắng đục chảy xuống, rất sắc tình, cô mặt hồng tim đập, đưa tay lau sạch gương trong phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô khoác khăn tắm đi ra.

Lúc chạy dến công ty, còn một chút nữa là đến chín giờ.

Dưới bậc thềm công ty đã có sẵn một chiếc xe đang đợi cô, từ con đường phía đối diện Lan Khê trực tiếp lên xe luôn, sau khi lên xe mới đột nhiên sửng sốt khi thấy Kiều Khải Dương cũng đang ở đây.

Hình như là anh ta ngủ không ngon, ngón tay dài chống trên mi tâm đang nhíu lại, sắc mặt rất kém.

Nghe thấy động tĩnh Kiều Khải Dương ngẩng đầu lên, tầm mắt thản nhiên rơi trên mặt cô.

"Không cần nhìn tôi như vậy, mẹ tôi không có thời gian, tôi đi thay bà ấy, hoặc có thể nói là thay mặt công ty đi." Anh lạnh lùng phun ra một câu.

Trái tim Lan Khê lại nhảy lên trong thoáng chốc!

Sắc mặt trắng bệch, cô ngồi trong xe cẩn thận nghĩ ngợi, rốt cuộc là chuyện gì mà còn kinh động đến cả chủ tịch hội đồng quản trị.

Branda lên xe cuối cùng, sắc mặt cực kì nghiêm túc.

"Rầm!" một tiếng rồi đóng cửa xe lại, cô ấy nghiêng đầu sang hỏi: "Trước đó em đã bàn bạc với bộ phận kỹ thuật bên phía đối phương về việc đảm bảo tính bảo mật chưa?"

Lan Khê gật đầu: "Em nói với họ rồi, bọn họ cũng đã xét duyệt cho thông qua."

Sau đó Branda gật đầu: "Vậy thì tốt. . . . . ."

"Tốt cái gì?" Từ chỗ ngồi phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo, ở bên trong buồng xe âm u, Kiều Khải Dương từ từ ngồi thẳng người dậy, trong đôi mắt lạnh lẽo hẹp dài lộ ra vẻ lo lắng, "Thiết kế lần này không phải mặt bằng mà là khối lập thể, còn có một số người tham dự, yêu cầu chuyên môn cao như vậy, thiết kế trong thời gian ngắn rồi lập tức đưa vào thi công, không có lỗi, vậy thì quá ly kỳ rồi."

Đáy lòng Lan Khê run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ trắng vặn vặn ngón tay: "Chẳng lẽ đã có người xảy ra chuyện sao? Là ngoài ý muốn hay do thiết kế có vấn đề?"

Ánh mắt u ám của Kiều Khải Dương nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thoáng mềm xuống, khàn khàn nói: "đúng vậy."

Ngón tay Lan Khê bấm xuống chỗ ngồi, trong đầu vang lên mấy tiếng rầm rầm.

Gần đây cảm xúc của cô có phần không ổn định, đối với công việc cũng có chút lơ là, nhưng mà cô vẫn luôn cảnh cáo bản thân phải cẩn thận một chút, dù sao Nhan Mục Nhiễm cũng nhấn mạnh rất nhiều lần về tính an toàn của hạng mục này, vậy mà cô vẫn có thể mắc lỗi.

Lúc này, Branda nhíu mày quay đầu lại: "Chuyện này thật nực cười? Sau khi bọn họ xét duyệt thì kế hoạch mới được đưa vào thực hiện, nhân tố tự nhiên là chuyện bất khả kháng, tại sao có thể đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta? ! !"

Kiều Khải Dương cười lạnh một tiếng: "Sao chị cũng bắt đầu loạn rồi? Giống như việc sau khi đưa ra sản phẩm thị trường thì xảy ra vấn đề, bên kiểm tra chất lượng khó thoát khỏi trách nhiệm, chẳng lẽ xưởng sản xuất có thể miễn trách nhiệm hả ?"

Branda lập tức bị nghẹn đến nghẹt thở! Suy nghĩ quỷ tha ma bắt mà Kiều Khải Dương nói cũng đúng!

Lan Khê cũng đã bình tĩnh lại, ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, run giọng nói với tài xế lái xe ở phía trước: "Chú Đổng, phiền chú lái nhanh một chút."

Nếu như chuyện này thật sự có vấn đề còn dính đến mạng người, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ ngã không dậy nổi.

. . . . . .

Cùng lúc đó, tất cả văn phòng cùng tầng lầu với Nhan Mục Nhiễm cũng rối thành một nùi.

Chuông điện thoại thay nhau vang lên, nghe có chút chói tai, Nhan Mục Nhiễm vừa tiếp điện thoại vừa chau mày bàn bạc với những thành viên ở bên cạnh xem nên bắt đầu làm cái gì bây giờ, mắt thấy đoàn người của Branda sắp tới đây ba mặt một lời, ánh mắt cô ta càng lạnh lùng hơn.

"Đặt cho tôi một vé máy bay đi chuyến gần nhất, bây giờ tôi sẽ chạy đến sân bay ngay lập tức." Nhan Mục Nhiễm Bàn dặn dò xong, trực tiếp lướt qua người bọn họ.

Sắc mặt Branda âm u, khẽ trầm xuống, đi tới: "Nhan tiểu thư. . . . . ."

"Hiện tại tôi thật sự không rảnh để đếm xỉa đến các người, " Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm lạnh lẽo, xoay người, cầm lên một tờ giấy mỏng, "Đã xảy ra chuyện nên tôi muốn đến đó để kiểm tra ngay lập tức, bây giờ không phải thời gian để thảo luận trách nhiệm, chờ tôi xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chúng tôi sẽ căn cứ vào nguyên nhân cụ thể để xử lý, còn nếu như tôi không về được, tôi sẽ thông báo cho luật sư gửi đơn kiện cho các người."

Luật sư gửi đơn kiện.

Cả đoàn người nghe xong mấy câu đó ngay lập tức đổi sắc mặt.

Lan Khê cũng bị chấn động , cả người cứng đờ, nhìn thấy Nhan Mục Nhiễm đã xoay người đi ra ngoài liền vội vàng đuổi theo, kìm nén nhịp tim dồn dập trong lồng ngực, nói: "Nhan tiểu thư xin cô đợi một chút...! Hợp tác là chuyện giữa hai bên chúng ta, hạng mục sau khi được xét duyệt mới được đưa vào thi công, luận về trách nhiệm chúng tôi cũng không muốn trốn tránh, nhưng mà chúng tôi cũng muốn biết hậu quả và nguyên nhân cụ thể của tai nạn lần này!"

Bước chân của Nhan Mục Nhiễm đột nhiên ngừng lại một lát.

Lan Khê tiếp tục bổ sung thêm một câu, trong mắt hiện lên một vài tia máu: "Tôi muốn biết rõ trong thiết kế của tôi có vấn đề ở đâu, nếu không Los Angeles cách nơi này xa như vậy, chúng tôi cũng không rõ chân tướng, cũng không thể gánh vác trách nhiệm một cách không minh bạch.”

Trong sự nhu nhược của cô lộ ra vẻ kiên quyết cứng rắn, làm cho mí mắt Nhan Mục Nhiễm bỗng nhảy lên!

Tiết tấu của cả tầng lầu làm việc đột nhiên chậm đi một nhịp, nhân viên vội vàng ngước mắt lên nhìn hai cô gái mỗi người có một vẻ khác nhau, bầu không khí được gọi là “Giằng co” đột nhiên lan tỏa ra xung quanh.

Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm mềm xuống một chút, cười lạnh: “Được. Vậy thì cùng đi thôi.”

Nói xong cô ta giẫm lên giày cao gót rời khỏi tầng lầu.

Lan Khê cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nhanh chóng nắm chặt quai túi xách, vừa định quay đầu lại cùng nói với Branda là cô muốn đi Los Angeles để xem xét cụ thể, nhưng đột nhiên ánh sáng sau lưng lại bị một bóng người ngăn trở, hai cánh tay của cô rũ xuống bên người.

Bàn tay bị người kia nắm lấy, bên tai vang lên một câu nói trầm thấp: “Tôi đi với cô.”

Lan Khê dừng lại một chút, nhìn Kiều Khải Dương lại có chút giật mình.

Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị anh ta dắt đi về phía trước, Lan Khê khẽ chau mày “Kiều Khải Dương, chuyện này không cần anh….”

“Nếu như tôi không đi công ty họ cũng sẽ cấp cho cô một trợ lý, cô cảm thấy cái nào tốt hơn?” Kiều Khải Dương lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại, bàn tay đang nắm lấy tay của cô lại cực kỳ kiên định.

Lan Khê cứng họng.

Sự việc phát sinh quá đột ngột, cô không hề có sự chuẩn bị, giờ phút này nếu như thay thế Kiều Khải Dương thành người khác ở bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ càng lo lắng hơn. Khi cô còn đang suy nghĩ, hai người đã đi ra khỏi tầng lầu, Lan Khê quay đầu lại nhìn Branda, hình như chị ấy đã bắt đầu đặt vé máy bay giúp bọn họ rồi.

Los Angeles.

Trước khi bước vào thang máy, Lan Khê vẫn chưa có phản ứng, chỉ cảm thấy tất cả sự việc xảy ra được có phần đột ngột, mà lúc này Mộ Yến Thần cũng không ở bên cạnh cô.

Khi máy bay sắp cất cánh, ở phía trước, cách một hàng ghế Nhan Mục Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mới mấy giờ ngắn ngủi vậy thôi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Lan Khê hơi đau đầu, ánh mắt mơ màng quét ra ngoài cửa sổ, sau đó, chỗ bên cạnh huyên náo một hồi, một cỗ áp suất thấp trầm xuống, giọng nói lạnh lùng giễu cợt của Kiều Khải Dương vang lên: “Không phải nhìn, nhìn nữa cũng chỉ có tôi và cô cùng đi. Sao vậy, thật ra cô đang hy vọng người bên cạnh cô đổi thành người khác à?”

Từng câu từng chữ như có gai, Lan Khê bỗng bị đâm tỉnh.

Cô đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy vẻ giễu cợt và lạnh lùng trong mắt Kiều Khải Dương.

Không biết có phải do đã đấu quá nhiều lần hay không, nên cô có phần không muốn lúc nào cũng đối chọi với anh ta, dùng ánh mắt trong sáng như nước nhìn anh ta.

Cô cứ nhìn như vậy, cuối cùng lại khiến Kiều Khải Dương bắt đầu lúng túng.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, dùng bàn tay che đi đôi mắt của cô, còn bản thân thì chán nản ngồi vào chỗ.

Lan Khê tránh né khỏi bàn tay của anh ta, khẽ nói: “Anh có cảm thấy những người làm kinh doanh ai cũng có hai mặt hay không? Lấy lợi ích làm đầu, thời điểm thuận lợi thì là bạn bè, khi bị tổn thất thì bỗng trở thành kẻ địch.”

Kiều Khải Dương nhắm mắt lại cười lạnh: “Giờ cô mới biết à.”

Lan Khê chau mày: “Tôi không cảm thấy thiết kế của tôi có vấn đề, lúc ấy thật sự là tôi đã kiểm tra cẩn thận, nếu như không hợp lý thì với sự chuyên nghiệp của bọn họ cũng có thể chỉ ra cho chúng ta? Nhưng vì sao lại không nói?”

Kiều Khải Dương đưa tay ra vỗ vỗ đầu của cô: “Cô đến thì sẽ rõ ràng thôi.”

Chuyện này rất kỳ lạ, có ngàn vạn khả năng, đợi đến khi đến nơi bọn họ mới có thể biết một cách chính xác.

Lan Khê cũng có chút mệt mỏi, tối hôm qua không hiểu sao đang ngủ lại bị Mộ Yến Thần giày vò một phen, trong tiếng gầm rú của máy bay, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Kiều Khải Dương mở mắt ra, nhìn chăm chú tỉ mỉ dáng vẻ ngọt ngào khi say ngủ của cô.

Bàn tay khẽ vén lọn tóc trên mặt cô ra, anh khàn giọng hỏi một câu: “Mấy ngày nay, em có nhớ tới tôi hay không?”

Vốn chỉ muốn thì thầm một mình, lại không nghĩ rằng cô vẫn chưa ngủ say, ánh mắt mơ màng mở to, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào anh, khàn giọng hỏi: “Anh nói cái gì vậy?”

Mới vừa rồi cô không nghe rõ.

Sắc mặt Kiều Khải Dương thay đổi, trong nháy mắt lúng túng.

Thu tay cũng không được, để yên lại càng không được, anh dứt khoát vỗ vỗ mặt của cô: “Cô có muốn gối lên vai tôi ngủ không?”

Lan Khê nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, lắc đầu một cái, thay đổi tư thế quay mặt đi: “Không….Tôi chỉ gối lên bả vai của anh ấy thôi.”