Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 203: Không nỡ bỏ anh phải không?




Lan Khê cũng không hiểu ý tứ của anh.

Mộ Yến Thần lấy lại cái bát cô đang cầm trong tay, uống một hớp, trong khoảnh khắc khi cô đang sững sờ thì anh ôm lấy cổ của cô rồi chặn môi cô lại.

Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của Lan Khê trừng lớn.

Cô không ngờ anh lại làm như vậy để cô uống nước, cánh môi bị cạy mở trong nháy mắt khiến cô luống cuống, cho nên trong chớp mắt đã bị sặc, một ít nước theo khóe miệng trợt xuống, động tác tiếp theo của Mộ Yến Thần chậm lại một chút, đến lúc này cô mới thích ứng được, nhắm mắt lại mới có thể nuốt nước gừng xuống.

Trong cổ họng là một chút mùi vị quái dị hơi cay cay, pha lẫn vào nước đường đỏ cùng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh, dường như cũng không quá khó để nuốt xuống.

Mở mắt ra, đột nhiên Lan Khê cảm thấy, dưới ánh đèn, dáng vẻ người đàn ông này khẽ khép hờ đôi mắt đúng là đẹp chết người.

Kìm lòng không đậu, tay của cô chạm vào cổ áo của anh, cách một lớp áo cẩn thận chạm vào người anh, sau đó, bàn tay nhỏ bé đi vòng qua sau cổ anh, ôm anh thật chặt, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc dày rậm, đen bóng của anh.

Mộ Yến Thần đặt bát sang bên cạnh, đè cô ở trong chăn, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Đây đúng là một loại hạnh phúc.

Khóe mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, càng ôm anh chặt hơn, không nỡ buông ra.

***

Buổi tối khi đến khách sạn đã là bảy giờ đồng hồ.

“Tan việc đúng giờ cao điểm, nên mình bị kẹt xe!” Lan Khê chạy chậm vào giải thích, hơi thở gấp, “Cậu đợi mình lâu chưa?”

Kỷ Diêu dựa vào chỗ ngồi xem thực đơn, bĩu môi: “Vừa mới gọi thức ăn ngon rồi, cũng không muộn lắm.”

Đợi Lan Khê ngồi vào chỗ của mình, cô ấy mới khẽ chau mày, nhìn về phía sau lưng cô: “Chẳng phải mình đã bảo với cậu là cậu với bạn trai cậu cùng đi sao? Sao cậu lại nói lời mà không giữ lấy lời?”

Khuôn mặt Lan Khê bỗng đỏ lên: “Mình… Không hề đồng ý nhé, là cậu tự nói ấy chứ.” Cô giải thích.

Sắc mặt Kỷ Diêu lạnh xuống, đưa tay ra: “Đưa đây, đưa điện thoại cho mình, mình gọi cho người đàn ông kia, xem anh ta là ai mà không có phong độ như vậy.”

Lan Khê lùi về phía sau tránh né, bảo vệ túi xách: “Cậu đừng có làm loạn, anh ấy thật sự không có thời gian.”

Mới vừa rồi, Mộ Yến Thần có nói, buổi tối anh phải tiếp đãi một thương nhân người nước ngoài, Lan Khê cũng biết ý, không muốn anh đi cùng.

Không ngờ khi hai người đang náo loạn, cửa phòng ăn của khách sạn chợt bị đẩy ra, thoáng chốc một bóng người đã xuất hiện ở cửa phòng ăn xa hoa, áp suất thấp lan tỏa ta ngưỡng cửa, trong nháy mắt khiến người ta hít thở không thông.

Kỷ Diêu nhìn ra cửa, vẻ mặt hơi ngây dại, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Mộ Yến Thần đi tới kéo cái ghế ra, chậm rãi hỏi: “Có hoan nghênh tôi không?”

Kỷ Diêu cảm thấy đầu óc của cô sắp nổ tung rồi.

“… Mộ ca ca? Tại sao anh… Tại sao anh lại có mặt ở đây?!” Cô nhớ anh ta đã ra nước ngoài nhiều năm, cô còn cảm thấy anh ta không hề muốn quay trở lại!

Lan Khê cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt thăm dò anh.

“Chuyến bay của đối phương chín giờ mới đến, vẫn còn dư thời gian để ăn với em một bữa cơm.” Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.

Tư thế này, giữa hai anh em thân thiết, cũng không có gì không ổn.

Trong lòng Lan Khê lại tràn đầy sợ hãi.

“Mới vừa rồi, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mộ Yến Thần cầm khăn ăn lên lau tay một lượt.

Kỷ Diêu còn chưa trở lại bình thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng lại bất ngờ hỏi một câu: “Mộ ca ca, anh kết hôn chưa?”

Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại, ngước mắt quét qua cô ấy, thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Em cảm thấy tôi nên kết hôn rồi hả?”

Kỷ Diêu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.

Vẻ mặt của cô ấy lúng túng, vội vàng uống một ngụm trà: “Không phải không phải, tôi không có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy anh thật sự đã… Cái đó, dù sao hiện tại những người đàn ông thành công thường kết hôn muộn, anh chưa kết hôn cũng không sao! Chẳng qua hình như tôi nghe người ta nói con gái lớn của cục trưởng Nhan ở Mĩ vẫn luôn đi theo anh, tại sao hai người…”

Trước kia hai người chính là người yêu của nhau, tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tu thành chính quả?

Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, sau đó giọng nói từ tốn vang lên: “Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.”

Kỷ Diêu “Ồ” một tiếng, có chút xấu hổ sờ sờ sống mũi, sau đó vẫn tiếp tục hăng hái hứng trí bừng bừng, nhỏ giọng nói: “Haizzz, vậy anh nói cho tôi biết bạn trai của Lan Khê là ai đi? Buổi sáng hôm nay khi cô ấy nói chuyện với tôi, cô ấy nói là đã có bạn trai, anh có biết không vậy? Cao bao nhiêu? Đẹp trai không? So với anh thì như thế nào?”

Lan Khê đỡ trán.

“Kỷ Diêu, cậu không tám chuyện một ngày thì sẽ chết à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một đoàn.

Kỷ Diêu suy nghĩ một chút, “Cũng không hẳn, tôi cảm thấy còn kém hơn so với anh, nhưng mà ánh mắt của Lan Khê nhà chúng ta chắc sẽ không kém, anh nói mau nói mau…”

Hai mắt Mộ Yến Thần giật giật, bờ môi mỏng khẽ mím lại, lộ ra một chút mùi vị nguy hiểm, cực kỳ trêu người.

Ánh mắt thâm sâu quét qua khuôn mặt đỏ bừng của người ngồi bên cạnh anh nói thật nhỏ: “Mạnh mẽ hơn tôi”

Kỷ Diêu nhất thời há to miệng, ngay cả một tiếng “oa” cũng không phát ra được.

Lan Khê lại cảm thấy bản thân cô sắp điên lên rồi.

Ba người ngồi chung một bàn, trái lại rất hòa hợp, tranh thủ thời gian đi toilet Lan Khê không nhịn được mà chạy tới cấu véo anh, ai cho anh nhiều lời như vậy cơ chứ, cô ngồi ở bên cạnh nghe vậy, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mộ Yến Thần đứng trước gương sửa sang lại trang phục, rũ mắt nhìn cô gái tràn ngập oán khí đang vùi đầu vào trong lồng ngực mình, ánh mắt chất chứa vẻ dịu dàng, anh kéo cô vào lòng rồi cúi đầu tựa vào trán của cô, đè cô lên vách tường trong phòng rửa tay.

"Ngươi không cảm thấy mình nên chú ý một chút sao? Đây là toilet nam." Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt sâu thẳm của anh, hỏi với giọng trầm khàn.

Gò má Lan Khê khẽ đỏ lên: "Chẳng phải anh nói với em là buổi tối không rảnh sao? Tại sao đột nhiên lại chạy tới đây?"

"Có chút nhớ em, " Mộ Yến Thần thành thật nói ra, cúi đầu phủ lên khóe môi cô, dịu dàng trằn trọc, "Chắc mấy ngày nữa anh sẽ phải đi công tác nước ngoài, sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh em, em còn chạy đến ăn cơm với người khác."

Lan Khê kinh ngạc: "Nhanh như vậy à? !"

"Ừ, " Mộ Yến Thần ôm lấy cô, nhẹ nhàng dụi dụi hai cái ở trong cổ cô, "Không nỡ xa anh hả?"

Trong lúc nhất thời, đầu óc Lan Khê có chút rối loạn .

Cô ngửa đầu nhìn những ngọn đèn nhỏ tinh xảo trên trần phòng rửa tay, ánh đèn mờ ảo, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật. Những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay khiến cô có cảm giác kinh tâm động phách. Mấy ngày trước, cô vẫn cảm thấy việc mổ xẻ những vấn đề giữa hai bọn họ là chuyện cực kì thống khổ, cô là người có lòng tự trọng rất cao, tỏ ra yếu thế hơn trước mặt người đã từng thương tổn mình so giết cô còn khó chịu hơn, cô cũng từng vô số lần tưởng tượng ra hậu quả sau khi Mộ Yến Thần biết chuyện này, có thể là cười nhạo, là hờ hững, là thờ ơ không nói lời nào.

Cô vẫn nhớ năm đó trong Mộ gia, trên khóe miệng anh hiện lên một nụ cười tàn nhẫn khinh miệt.

Cô không tự tin, có lẽ là kể từ khi anh dành cho cô sự đả kích nặng nề như vậy.

Bởi vì sự tin tưởng bị phá hủy, những người thân thiết nhất đã nói cho cô biết, cô đã quá ngây thơ khờ khạo. Từ đó về sau cô cũng không dám dễ dàng tin tưởng như vậy nữa.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào.

Anh che chở cô, so với trước kia càng cẩn thận hơn.

Đột nhiên cổ đau nhói, bị anh cắn một cái, sau đó giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên ở bên tai: "Lại thất thần cái gì đó hả?"

Khuôn mặt Lan Khê ửng đỏ, vẫn còn có phần chưa thích ứng được kiểu liếc mắt đưa tình của những người yêu nhau.

Cũng có chút ngoài ý muốn, tay của cô ôm chặt lấy hông của anh, cũng nghiêng mặt sang bên nhẹ nhàng cọ cọ vào anh một chút, nói với giọng khàn khàn: "Anh nhớ chú ý thân thể, xem thật kỹ tin dự báo thời tiết rồi nghĩ xem nên mang quần áo nào đi, nếu không em sẽ giúp anh chuẩn bị hành lý."

Thân thể Mộ Yến Thần cũng cứng đờ.

Đôi mắt thâm sâu ngước lên, anh ngưng mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Em tới?"

Ánh nhìn này khiến Lan Khê càng lúc càng đỏ mặt, đẩy anh ra: "Ah muốn muốn thì thôi vậy."

Hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần khẽ nhíu lại, đột nhiên kéo cô vào trong ngực , "Muốn. . . . . . Anh muốn."

Triền miên thân mật như vậy mãi, cho đến khi có người đi vào phòng rửa tay, nhìn hai người đang thân thiết ở chỗ này một cách quỷ dị, quăng một ánh mắt kỳ quái sang, lúc này hai người mới tách ra, lúng túng sửa sang lại quần áo rồi mới đi ra ngoài.

***

Rạng sáng ba ngày sau, Mộ Yến Thần rời đi.

Lan Khê chỉ biết ngày anh đi chứ không biết thời gian cụ thể, buổi tối ở nhà chờ anh đến mười một giờ cũng không thấy anh về, trong lòng hơi mất mác, gối đầu một mình đi vào giấc ngủ, ai biết tới hơn ba giờ anh mới mở cửa đi vào.

Cô vẫn ngủ say sưa.

Hành lý đã được thu thập xong để bên cạnh giường.

Vốn không muốn quấy rầy cô, định chỉ ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, Mộ Yến Thần bỗng thấy trong lòng khẽ động, định đi tới cúi đầu khẽ hôn cô, không biết tại sao tay lại lần vào trong áo ngủ của cô.

Hơi lạnh chạm vào da thịt khiến Lan Khê tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy cổ của anh rồi kéo xuống.

Định lực mà Mộ Yến Thần đang cố gắng duy trì, bị tan rã trong nháy mắt.

Cuối cùng dứt khoát vén chăn lên, cả người anh phủ lên sau đó lột sạch người cô, chạm vào vùng đất đã hoàn toàn ướt át của cô, hung ác xuyên vào đến tận cùng! Cảm giác tầng tầng lớp lớp ẩm ướt chặt chẽ kéo tới, cơn kích thích khiến da đầu da anh cũng mơ hồ tê dại.

Cô khẽ rên rỉ, mềm mại quyến rũ, khơi gợi tất cả hỏa khí trong cơ thể anh, anh hung hăng đè ép hành hạ cô tròn hai tiếng đồng hồ mới chịu bỏ qua.

Sắc trời sáng dần lên, cả người cô đầm đìa mồ hôi chìm sâu vào giấc ngủ mê mệt, trên người tràn đầy dấu vết ân ái.

Mộ Yến Thần xử lý bản thân thật tốt, khẽ hôn cô, đứng dậy xách hành lý lên đi ra khỏi cửa.

Tảng sáng, Lan Khê bị điện thoại đánh thức.

Từ lúc tám giờ, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên không ngừng, Lan Khê gian nan mở mắt, bò dậy, trong nháy mắt có cảm giác bộ xương trên người như muốn tan ra, giữa hai chân vô cùng chua xót, cô chán nản vùi mặt xuống gối đầu nghỉ ngơi thêm hai giây, lúc này mới mò mẫm tìm điện thoại trên đầu giường.

Trong điện thoại, giọng nói của Branda vội vã đáng sợ, thậm chí còn mang theo chút run rẩy.

"Em tranh thủ thời gian đến đây cho chị," cô hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như nước, "Ừ, đúng vậy... đã xảy ra chuyện rồi!"

Hết chương 203