Lan Khê khẽ cắn môi, dấu răng vẫn còn in trên môi, ngửa mặt lên lộ ra một tia mê ly, giọng nói khẽ run: "Ngoài hành lang có camera. . . . . . Đừng nói là anh muốn thân mật ở đây nha. . . . . ."
Mộ Yến Thần cúi đầu xuống ngửi hương vị ngọt ngào của cô, ngón tay dài nhẹ nhàng để ở cổ áo của cô, rồi từ từ đi vào trong.
Lan Khê co vai lại, tay run run vòng qua khóa cửa lại, ngoái đầu lại xin tha: “Mộ Yến Thần...”
“Chìa khóa kìa?” Mộ Yến Thầncũng không muốn chọc cô giận nữa, nếu không thì anh cũng không thể khống chế tâm tình mình được nữa, ngước mắt lên nhìn cô, đột nhiên nói, “Em vừa nói cái gì? Tay em vừa đụng cái gì?”
Trong nháy mắt, Lan Khê đỏ hết cả mặt, ngửa đầu nhìn mép tường: “đang ở phía trên.”
Hai mắt Mộ Yến Thần lạnh như băng, một tay nắm lấy hông của cô, mộttay sờ lên, qủa nhiên đụng trúng một cái chìa khóa nhỏ ở mép tường, lấy xuống nhìn một chút rồi cảnh cáo nói: “Lần sau không được phép để chìakhóa phòngở đây nữa.”
Cái thói quennày... chỉ một mình cô biết, chẳng lẽ cô ngốc đến mức để cho người lạ lấy đi?
trên mặt Lan Khê đột nhiên sáng lên, hình như tâm trạng của cô đang rất tốt, khóe mắt đuồi mày đều là ý cười, ngoan ngoãn đóng cửa, nhấn nút thang máy.
“Em cười cái gì?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê liếc mắt thấy anh đang cầm chìa khóa, liền đỏ mặt: “không có gì, Mộ Yến Thần, ngón tạy của anh rất thích hợp để chơi dương cầm,vừa nhỏ lại vừa dài.”
cô không hề kéo kiệt lời khen dành cho anh chút nào.
trên gương mặt xinh đẹp sáng lên rỡ khác hẳn trước đây, chắc là vì trước kia cô chưa bao giơ hiểu được thế nào là mập mơ, thế nào là mờ ám..
Mộ Yến Thần híp mắt lại, khi cô đang bước vào thang máy, liền bị anh kéo vào lòng, đè cô vào vách thang máy để tránh camera ghi hình lại, hô hấp của cô bị ngưng trệ, ánh mắt hoảngsợ nhìn anh.
Hai mắt Mộ Yến Thần tĩnh mịch, giọng nói ám ách cảnh cáo: “Tay đàn dương cầm giống như vậy sao? Vậy lần anh nhất định sẽ rasức, để cho biết ngoài đàn dương cầm ra nó còn thích hợp để làm việc khác hơn…”
Mặt Lan Khê đỏbừng, muốn nổ tung ra, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lúc này mới giản ra, vuốt vuốt mấy sợi tóc sau lưng cô, hôn lên mặt của cô một cái.
Bất kể như thế nào, đã lâu anh chưa có lại cảm giác này, anh rất cảm kíchbất chợt lúc này này lại không muốn buông cô ra, lúc này, từng giây từng phút đối với anh rất quý giá.
Hai người triền miên cho đến khi xuống đến tầng trệt, Lan Khê mới đẩy thân thể của anh ra, nhưng không được, lại còn bị anh dắt ra ngoài.
không còn kịp giờ nữa, chắc chắn cô sẽ bị trễ làm.
Ánh nắng tươi sáng chiếu rọi tới đây, Lan Khê có chút ủ rũ, ngoái đầu nhìn lại nói với anh: “Mộ Yến Thần, lần trước anh làm hóa đơn rất nhanh, nhưngmà lãnh đạo công ty tôi lại nói…” cô không biết nên nói thế nào.
“nói gì?” Mộ Yến Thần vừa mở cửa xe vừa ngước mắt nhìn cô một cái.
Nắm chặt tay lại, cô khẽ cắn răng mở miệng nói: “Họ hy vọng có thể tiếp tục hợp tác cùng Diglan York, ý em là sau này đó, em sẽ cố hết sức để tranh thủ nắm bắt cơ hội lần này, tất nhiên anh cũng có thể từ chối hoặc là chờ đến khi xem xong quản cáo rôisuynghĩ thêm, xem xem công ty em có đủ năng lực không.”
Mộ Yến Thần gật đầu một cái: “Xem thành quả.”
Đối với công việc, anh luôn giải quyết một cách công bằng..
Nghe được câu này Lan Khê ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, may mắn anh không đáp ứng dễ dàng, nếu không cô sẽ cảm thấy mình bán thân vì công việc, mặc dù tạm thời ở chung một chỗ, nhưng cô không muốn dính dáng bất cứmột cuộc giao dịch nào trong mối quan hệ của hai người.
Qua kính chiếu hậu trong xe, cô chăm chú nhìn anh.
“Đưa tay cho anh.” Anh nhàn nhạt ra lệnh.
Lan Khê ngẩn ra, liếc một cái liền hiểu ý đồ của anh, mặt ửng đỏ, cự tuyệt nói: “Anh đừng như vậy, tập trung lái xe đi.”
“Cho anh.” Anh lặp lại.
“Tại sao tật xấu nhiều năm như vậy,mà anh không chịu bỏ đi hả? không biết phải lái xe bằng hai tay mới an toàn sao?”
“đã sớm không sửa được rồi, rồi sao hả?” Anh lạnh bạc nhìn sang.
Lan Khê cứng họng!
Lúc dừng đèn đỏ, anh chủ động đưa tay qua, nắm lấy tay của cô.
Lan Khê giãy giụa, anh liền kéo tay củacô lên hôn một cái trấn an.
Lan Khê hơi bực,“Thói quen của anh thật là đáng sợ, bốn năm qua không có em ở cạnh, vậy anh nắm tay ai mà sốnghả?”
nói xong tay liền cảm thấy đau! cô co vai lại, lúc này mới phát hiện anh đang cắn ngón tay mình để trừng phạt!
Trong lòng cô sóng to gió càng lúc càng lớn, tức giận nhưng thể thể bật dậy được, chua xót và ngọt ngào cùng tồn tại, không biết đây là cái gì loại cảm giác, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cảm giác lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến mức làm cho cô cũng muốn nóng lên theo.
Xe chậm rãi dừng lại ở dưới công ty.
“Tan việc anh tới đón em.’ Mộ Yến Thần nhàn nhạt nói.
Lan Khê kinh ngạc: “Anh rãnh sao?” Ở trong ký ức của cô anh là người đàn ông bận rộn, sao lại có nhiều thời gian như vậy.
Gật đầu một cái, anh lạnh nhạt khởi động xe:“Chỉ cần em muốn...”
Chỉ cần em muốn anh rảnh thì lúc nào anh cũng có thời gian.
Xe đi mất, Lan Khê hoảng hốt một hồi mới từ từ đi vào, cảm thấy cuộc sống của mình đã khác đi.
*****
Mỗi tuần bộ phận kế hoạch đều có cuộc họp theo định kỳ, Branda đại diện cho tổ B tổng kết, gõ gõ xuống mặt bàn cạnh tay Lan Khê, lạnh lùng giao phó một câu: “Còn em, sau này có chuyện gì thì hãy xin nghỉ, em biết em mới đến có mấy ngày thôi không?”
Branda nổi danh là người nghiêm nghị vô tình, ai trong tổ đều bị chị ta đâm qua một lần, nhưng chị ta vẫn rất nương tay cho nhân viên của mình, những người bị để ý sau này vẫn có cơ hội để sửa chữa, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chị ta có thể ngồi ở chức vị này lâu như vậy.
Sau khi Branda câu răn đe liền có người hỏi khẽ: “Lan Khê, cô khai thông DiglandYork có hiệu quả không? Ý kiến của họn họ về việc hợp tác về sau như thế nào? Tuy tổ trưỏng không hỏi nhưng cô cũng nên nói một chút chứ?”
Kỷ Hằng đang ngồi ở vị trí đầu bàn hội nghị, liếc mắt nhìn cô một cái không hề rời mắt khỏi cô.
Hôm nay cô rất đẹp.
Anh không thể nàodiễn tả được vẻ đẹp của cô, xinh đẹp, chói lọi, có thể làm cho người ta muốn trở nên bồng bột một lần.
“Tôi đã hỏi rồi, đối phương nói là muốn xem hiệu quả tuyên truyền lần này rồi mới tính đến việc có tiếp tục hợp tác nữa không.” Lan Khê chắc chắn đáp.
Những lời này nói ra làm cho bốn phía trở nên huyên náo.
Quan Bội Nhã cười cười, ngón tay sơn màu hồng phấn của cô ta lướt trên mặt bàn: “Suy nghĩ? Anh ta không phải là anh trai của cô sao? Vậy mà không cho cô chút mặt mũi nào hả?”
Hơi thở của Lan Khê ngừng trệ.
Đồng nghiệp ở đây đều biết đến vụ việc hôm mở tiệc chúc mừng, cũng nhìn thấy quan hệ của cô và Mộ Yến Thần, ánh mắt đó không khỏi làm cho ngươi ta phải suy đoán lung tưng, cho nên biết chắc là do cô không cố gắng năn nỉ đối phương mà thôi.
Kỷ Hằng nhếch miệng cười, nhàn nhạt nói ra một câu:“Nếu chỉ vì mặt mũi của cô ấy mà cho chúng ta cơ hội, chỉ sợ Digland York đã sụp đổ từ lâu. Khôngcần phải động não suy nghĩ thì anh ta cũng biết ý đồ của các người,nếu không biết, anh ta cũng không được ngồi lên vị trí này đâu, các người tưởng chỉ cần ngồi đó rồi nghe người ta ra lệnh là được sao?’
Ngón tay gõ lên mặt bàn, anh lạnh nhạt nói: ‘Tiếp tục.”
Hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành, sắc mặt Quan Bội Nha lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lan Khê chằm chằm.
Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, Lan Khê chờ tất cả mọi ngườirời đi rồi tiến về phía Kỷ Hằng, thành khẩn nói: “Cám ơn anh, học trưởng.”
Kỷ Hằng đangdọn dẹp đồ, nhẹ giọng hỏi: ‘Chung đụng với anh ta có tốt không?”
Mặt Lan Khê đột nhiên tái đi không hiểu anh hỏi câu này là có ý gì, cũng không dám tùy tiện đáp lại.
Động tác của Kỷ Hằng cũng chậm lại, ánh mắt cất giấu nhiều loại cảm xúc mà người khác không biết được, có chút chán nản buông vật gì đó ra, ngước mắt nhìn cô nói: “Lan Khê, em khôngnên đề phòng anh như vậy. Anh biết em nói chuyện với người khác rất cẩn thận, là vì muốn châmchước ba bốn phần, nhưngchúng ta quen nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ em không hiểu anh, bất kể em như thế nào anh cũng sẽ không hại em, emcũng không cần dùng thái độ đốivới người ngoài mà nói chuyện với anh như vậy, Lan Khê, em đeo mặt nạ lâu như vậy mà không thấy mệt sao.”
Khóe miệng của anh lộ ra nụ cười thê lương, anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô.
“Từ lúc nào mà em nói chuyện với anh mà còn phải suy nghĩnhư vậy hả?”
cô bỏ đi cảm giác đề phòng, áyáy nhìn anh.
Trong lòng cô đang căng thẳng như dây cung, Lan Khê cảm thấy gần đây mình rất cẩn thận, lúc còn ở trường, khi cô nói chuyện với anh, cho tới bây giờ trong ánh mắt của anh chưa hề che giấu bất cứ điều gì, thẳng thắn đốidiện với cô, nên cô cảm thấy rất thoải mái.
“Học trưởng, trưa nay, em mời anh ăn cơm, anh đến được không?” cô đột nhiên cười hỏi.