Lan Khê bị anh ôm vào ngực, nên có thể cảm thấy được có một cỗ sát khí nguy hiểm đang tỏa ra từ người anh!
Trong bầu không khí đầy tia lửa bay loạn xạ khắp nơi như thế này, anh không vung tay đập bàn đập ghế đã là may lắm rồi! !
Cuối cùng Mộ Yến Thần dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiều Khải Dương, ôm chặt người trong ngực mình cùng nhau bước ra khỏi phòng tạm giam, sau đó tiếng cửa được mở ra vang lên, anh cảm thấy người trong ngực mình đang giãy ra, liền ôm chặt cô hơn, không thèm để ý đến sự giãy dụa của cô liền mang cô ra ngoài.
Sáng sớm nên không khí có hơi lạnh, vả lại tối hôm qua còn bị nhốt suốt đêm trong phòng giam nên cả người đều đau nhứt, cho nên lúc này Lan Khê cảm thấy rất khó chịu.
Bị anh kéo lên xe, mày Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lên, nắm lấy cửa xe: "Mộ Yến Thần, tôi muốn về nhà mình."
Cô không nên đi đến chỗ của anh.
Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, khóe miệng tuấn dật nở ra cười lạnh: "Anh biết rồi."
"Cho nên em không chịu cầm chìa khóa, ý muốn cự tuyệt, em cảm thấy anh không ra điều này được sao?”
Ngữ điệu lạnh lẽo làm cho Lan Khê phải run rẩy, miệng có chút khô khốc, không biết nên nói gì nữa. cô như vậy cũng không có nghĩa là hoàn toàn cự tuyệt, cô chỉ không muốn bị mọi người chê người khi ở cùng một chỗ với anh thôi.
Rất nhanh hông của cô bị người nào đó thô lỗ kéo lại, nhét vào trong xe.
Bắp chân Lan Khê bị đụng vào sàn xe, lại còn lảo đảo đụng trúng cái cạnh sắc nhọn của hộc đựng đồ, cơn đau liền nhanh chóng kéo tới! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt rút tay về, nhìn lòng bàn tay bị rạch rách một đường, lại cảm giác được rất rõ ràng lửa giận của anh đang hướng về phía mình.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, đi lại giúp cô kéo dây an toàn vào, “Cạch!” một tiếng đóng cửa xe lại!
--- Rốt cuộc là anh đang giận cái gì chứ?
Chẳng lẽ là vì tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy phẩm hạnh của cô lúc này nên hối hận không muốn tiếp tục dây dưa nữa?
Như vậy cũng tốt.
Trong lòng Lan Khê chua xót xoay mười ngón tay thon dài lạnh lẽo đan vào nhau, cô xoa dịu đau đớn, tự an ủi mình, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
một đường im lặng.
***
Lúc Lan Khê mở cửa nhà trọ ra liền cảm thấy có nguy hiểm.
Nhưng đã không còn kịp nữa, người đàn ông ở đằng sau đã bước qua sự chống cự của cô đi vào trong nhà.
--- Chỗ này có vẻ như chưa từng có người đàn ông nào vào cả.
Mang theo một chút sầu muộn thay giày, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô mở ra vừa định nói, thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông đang ngồi trên sofa nói trước: “Vẫn chưa đến bảy giờ, em có hai tiếng để tắm rửa và dọn dẹp, nhanh lên một chút.”
Lan Khê mù mờ trước câu nói của anh, liếc mắt nhìn đồng hồ liền biết anh đang nói đến giờ làm việc của mình.
Nhưng mà anh muốn làm cái gì đây? Đợi cô tắm rửa xong rồi đưa cô đi làm sao?
Thân thể cảm thấy thật khó chịu, cô cũng đang rất muốn đi tắm, cô cởi áo khoác, thay giầy, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò một câu: “Tôi sẽ nhanh chóng trở ra, anh nhớ đừng có lục lọi lung tung đó.”
cô có chút sợ, sợ cái bí mật “kinh thiên động địa” của mình sẽ bị anh phát hiện.
Mộ Yến Thần im lặng cười lạnh, lửa giận vẫn còn chưa tan hết.
cô xõa tóc ra, cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ở trong phòng tắm vang lên, lúc này trong lòng Mộ Yến Thần không có bất cứ suy nghĩ đen tối nào, mà chỉ toàn là hình ảnh Kiều Khải Dương ôm cô ngủ, chật vật như vậy, giống y như là hoạn nạn thấy chân tình.
Mộ Yến Thần đứng lên, trong gương phản chiếu lại khuôn mặt của anh, như được khắc lên trên một khối hình phẳng phiu, gương mặt vô cùng lạnh lùng, anh cầm tấm hình trên đầu tủ của cô lên, là hình lúc cô đi du lịch cùng với xã đoàn.
Còn cái hình ở kế bên, chính là hoạt động đi tham quan “thế giới dưới nước”, trong đám người nhộn nhịp, nụ cười của Lan Khê sáng rõ giống như một đóa hoa nở rộ dưới đáy biển. KỷHằng ở cách đó vài mét đang ngắm nhìn cô, nụ cười vô cùng ấm áp.
Quả thật không tệ, bức hình này quả thật rất là đẹp.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại, để tấm hình xuống, suy nghĩ một chút rồi lại lấy nó lên, ngón tay thon dài ưu nhã kéo ngăn kéo ở phía dưới ra, ném nó vào trong!
Mấy năm nay, khả năng quyến rũ người khác của cô tăng lên không ít nhỉ.
Lúc đang định đóng ngăn kéo lại thì lại nhìn thấy một cái hộp nhỏ được làm rất tinh xảo nằm ở trong góc tủ, bị một đống bưu thiếp phủ lên, ngón tay dài của anh lấy cái hộp ra, trên đó rất nhiều bụi, giống như là đã lâu chưa được đụng tới.
Mở hộp ra, quả nhiên đồ ở bên trong giống y như suy đoán của anh.
Sau nhiều năm như vậy mà sợi dây chuyền vẫn sáng chói như cũ, mặt dây chuyền hình trái tim rất tao nhã, thậm chí trên đó còn khắc những lời rất sâu đậm, vậy mà chủ nhân của nó lại ném nó vào trong góc tủ như vậy, nhiều năm không thèm để ý tới.
Sắc mặt Mộ Yến Thần hoàn toàn không có chút máu.
không trách được cô ấy lại khẩn trương, không muốn anh lục lọi lung tung như vậy. ( trớt quớt rồi anh ơi -_-)
--- “Nếu tôi nói đã ném đi rồi, thì anh sẽ đánh tôi sao?”
Như thế này so với vứt đi, thì có gì khác nhau đâu chứ.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
Bên trong lại truyền ra tiếng mở cửa, hơn nước nóng tỏa ra, làm cho người ta rất muốn phạm tội. Lan Khê cũng chưa lau khô tóc xong, nó đang nằm hỗn độn trên bả vai cô.
cô liếc mắt nhìn Mộ Yến Thần, mở miệng nói: “Tôi đi thay quần áo, anh chờ tôi một chút tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô vừa suy nghĩ thông suốt, mặc dù không biết tại sao Mộ Yến Thần biết được cô và Kiều Khải Dương ở trong đồn cảnh sát, nhưng cô biết mới sáng sớm Mộ Yến Thần tuyệt đối sẽ không có nhiều thời gian phí hơi phí sức với cô đâu, thời gian của anh so tiền bạc còn đắt hơn.
"Đây là cái gì?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Lan Khê chợt dừng bước.
Cách một bức tường nên cô không biết anh đang nói đến cái gì, cô nghi ngờ, một hồi lâu sau mới do dự đi ra ngoài nhìn một chút, ở xa xa nhìn thấy anh đang cầm một vậy gì đó rất mỏng ở trong tay, ánh mắt thì sắc lạnh như băng.
Cô hơi sợ, không dám đi qua đó.
Mộ Yến Thần đứng thẳng, nhìn về phía cô, cười lạnh: "Em chuẩn bị cái này cho anh?"
Nhờ ánh sáng ngoài ban công, nên Lan Khê mới nhìn thấy thứ mà anh đang cầm.
Trong nháy mắt, mặt của cô đỏ chót, kích động đến mức run rẩy, suýt nữa thì bất tỉnh! !
—— Đáng chết, trong tay anh đang một cái Durex vẫn chưa sử dụng! !
Cái này thì Lan Khê biết, lần trước bạn cùng phòng thời đại học của cô có tới đây ngủ một đêm, lúc đi còn thần thần bí bí nói muốn tặng cô một món quà, tránh cho sau này cô chọc giận học trưởng thì không có gì để bảo đảm "An toàn" , lúc đó cô chỉ nghĩ là cô ấy nói giỡn, nhưng mà thật không ngờ tới cô ấy lại lớn mật như vậy, dám nhét cái đó ở trong phòng cô!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ tới mức sắp rỉ máu, giận nhưng không biết phải làm thế nào mới tốt, cau mày cải: "Cái này không phải của tôi, là bạn của tôi để lại muốn trêu tôi, tôi cũng không ngờ. . . . . . Cái này tôi còn chưa sài lần nào! !"
Đáng chết, đầu lưỡi của cô tại sao lại dính lại? ! ! Tại sao càng giải thích thì càng giống như cô đang ngụy biện vậy!
Hai mắt của Mộ Yến Thần đầy lạnh lùng, ném vật đó xuống dưới chân, rồi nhấc chân bước về phía Lan Khê, đáy mắt của anh lộ ra đầy vẻ nguy hiểm, cô theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, lại bị anh mạnh mẽ giữ lại, cô cau mày muốn thoát ra, nhưng lại vô tình ngã vào lồng ngực của anh!
Do mới tắm xong, nên mùi thơm của sữa tắm mùi hoa hồng tỏa ra ngào ngạt, lao vào trong chóp mũi.
Cô thật sự rất thích sữa tắm mùi hoa hồng, dùng một chút lại thành nhiều năm như vậy.
Đàn ông? Có phải là người chiếm giữ trái tim cô mấy năm nay?
Trong mắt ngập tràn hàn ý, hận không thể đem quần áo trên người cô xé nát, môi mỏng của Mộ Yến Thần dán sát vào tai của cô: "Thế nào, lúc em và người đàn ông khác làm chuyện đó cũng không dùng cái này?"
Câu hỏi u lãnh đó làm Lan Khê phát run, giống như trên cổ cô đang có một con dã thú đang nhe nanh, nếu cô còn không mau trốn đi chắc chắn sẽ bị nó nuốt mất.
"Mộ Yến Thần không phải như vậy. . . . . ." Lan Khê thống khổ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó muốn vùng ra.
Mộ Yến Thần cười lạnh một tiếng, giữ chặt cổ tay của cô, đột nhiên kéo cô ra khỏi lồng ngực rồi đẩy cô té xuống cái ghế sa lon dài hẹp! Vang lên một tiếng "Bộp!" trầm đục kèm theo đó là tiếng hét nhỏ của Lan Khê, cơ thể xinh đẹp của cô như nở rộ trên chiếc ghế sa lon màu nâu nhạt, đẹp đến mê người.
Mộ Yến Thần lạnh lùng bước lại, gương mặt như Satan, vừa cởi cà vạt tinh xảo ra vừa lạnh nhạt ra lệnh: "Nằm sấp xuống."
Nằm sấp xuống? !
Vừa rồi bị ném mạnh xuống nên giờ đầu óc của Lan Khê có chút choáng váng bò dậy, hai mắt trợn to, không thể tưởng tượng nổi, rất muốn nói với anh rằng cô không thích cái tư thế này chút nào, nhưng nhìn thấy anh đầy nguy hiểm như vậy cô cũng không còn cách nào khác mà phải nghe theo!
Đầu ngón tay trượt trên mái tóc vẫn còn ướt của lan Khê, cô rất muốn chạy, nhưng cánh tay lại bị anh nắm chặt, dùng sức kéo cô lại, Lan Khê thống khổ than nhẹ một tiếng nằm ở trên ghế sa lon, đầu gối quỳ thì trên ghế sa lon, đang muốn chống tay ngồi dậy thì cơ thể nóng bỏng của nam giới đã áp sát vào người cô.
"Có muốn thử tư thế này không?" Hơi thở nóng rực của anh bao trùm lấy cô, lạnh giọng ra lệnh: "Nằm sấp xuống, tách tay chân ra."
Hai cánh tay của Lan Khê bất đắc dĩ chống xuống ghế, trong lòng hổn loạn đến mức phải thở dốc, cô sắp không chịu nổi được nữa rồi. Khi bàn tay của anh thám hiểm xuống phía dưới, tách hai chân của cô ra, kẹp chặt hông của cô vào ghê sa lon thì Lan Khê chợt khóc nức nở!
"Em đem đàn ông về nhà làm chuyện đó ở đâu? Ở đây? Hay là trong phòng ngủ?" Hai tròng mắt của Mộ Yến Thần đầy lạnh lẽo, không cách nào điều khiển được hành động của mình, vẫn duy trì giọng điệu lạnh lùng như trước hỏi cô.
"Đồ khốn kiếp!" Lan Khê không nhịn được nức nở nghẹn ngào ra thành tiếng, uất ức hét lên :"Tôi không có. . . . . . Mộ Yến Thần, tôi không có!"
Mộ Yến Thần cười lạnh, một tay bá đạo ôm lấy thân thể của cô, xoa nắn điểm mẫn cảm của cô, một tay khác cởi bỏ ràng buộc trên người mình, lấy tay mò xuống nơi yếu ớt của cô. Nắm lấy quần, dùng sức xé nó ra, chạm vào nơi mềm mại của cô, cảm nhận nơi vừa bị lời nói của anh làm cho ướt át, hơn nữa vừa mới tắm xong nên có cảm giác ấm nóng, anh thật sự muốn trực tiếp tiến vào ngay.
"Xem như em không có. . . . . ." Anh cười lạnh kéo dài, hung ác cắn tai của cô, "Nhưng mà em rất dễ bị người ta làm cho kích động! !"
Lan Khê đau quá hét lên một tiếng, cô sắp bị anh làm cho hỏng mất rồi, nước mắt trong suốt rơi xuống không biết là do sợ hay là do khó chịu, đến hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
"Nói đi, thằng đó chạm vào chỗ nào của em? Chạm qua chỗ này chưa? Sao? Nói cho anh biết đi. . . . . ." Đầu lưỡi như con dao sắc bén mang theo cảm giác nguy hiểm, tạo cho cô cảm giác ướt át, lòng bàn tay đặt ở nơi đầy đặn của cô.
Cả người Lan Khê tê dại, ngửa đầu, nhắm mắt than nhẹ, khóe mắt rưng rưng.
"Mộ Yến Thần, anh là đồ ma quỷ. . . . . ."Cô khóc, hai tay run rẩy bấu chặt vào ghế sa lon.
Không biết có phải bởi vì tư thế này nên cô mới run dữ vậy không,bàn tay anh giữ chặt eo của cô ép cô xuống, cắn nuốt cô, thong thả ăn sạch cô, cô không thể kháng cự được, chỉ có thể bấu chặt tay vào ghế sa lon, cả người căng thẳng, cô khóc nức nở, cuộn người lại!
Mộ Yến Thần rên lên một tiếng, hung hăng mút chặt cô, cố kìm nén ham muốn sắp bộc phát của mình.
Cô chưa kịp đến cao triều. Anh đã bắt đầu mạnh mẽ chuyển động.
Trận “yêu” này, vừa giống như muốn hòa lại làm một với cô, lại vừa giống như đang trừng phạt cô!
Hôn lên cái cổ nhẳng nhụi của cô, rồi hôn lên trên bả vai của cô, cuối cùng là hôn lên phần da thịt nhạy cảm ở lưng cô, tư thế này làm cho anh chiếm đoạt cô một cách dễ dàng, nhiều lần chôn vào chỗ sâu của cô, chặn lấy môi của cô, cố ý làm cho cô chịu không nổi phải bật khóc nghẹn ngào.
"Không cần. . . . . ." Cô khóc ra thành tiếng, Lan Khê khóc cầu xin, "Mộ Yến Thần anh đừng vào sâu như vậy. . . . . ."
Loại cảm giác này giống như cô đang bị đâm thủng, hơi đau, mang theo một chút đáng sợ.