*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lan Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng gõ đầu.
Khóe miệng của người phụ nữ cao quý nở ra nụ cười nhạt, cử chỉ ung dung quý phái, nhưng sự sâu sa đó làm cho người ta không thể nào hiểu được: "Đây là lần đầu tiên cô gặp tôi đúng không? Ha ha, cô đừng sợ, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe mọi người nói nhân viên mới vào công ty năng lực làm việc rất tốt, cho nên mới gọi cô lên gặp. Nhìn cô còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp?".
Một lớp mồ hôi lạnh thấm ướt cả lòng bàn tay, ánh mắt Lan Khê đầy vẻ khẩn trương, cô không giỏi giao tiếp với người khác, nhất là với trưởng bối, giờ phút này chỉ có thể khéo léo gật đầu, không nói chuyện nhiều để tránh phạm sai lầm.
"Vậy được rồi" người phụ nữ cao quý thở dài một tiếng, nụ cười sâu hơn, "Những người vừa tốt nghiệp đều bốc đồng, bồng bột, nhưng nhìn cũng thích. Tuổi của hai người cũng không cách xa nhau lắm, nó cũng mới vào công ty trước cô có hai năm thôi, nếu không được tôi che chở thì đã sớm làm ầm ĩ có mà long trời lở đất rồi, cũng không khá hơn cô bao nhiêu, tôi vẫn luôn lo ngại nó sẽ không thể nào tiến tới, trao đổi với những cô gái trẻ cũng là một điều tốt. . . . . ."
Lan Khê càng nghe thì càng mờ mịt, ánh mắt trong trẻo, không thể nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của bà, bóng dáng mảnh khảnh chỉ có thể lẳng lặng đứng nghe, nhưng còn chưa nghe xong, cửa phòng làm việc đột nhiên bị ai đó mở ra ——
Thư ký ở bên ngoài vẫn còn đang nhẹ giọng khuyên ngăn, nhưng không cách nào ngăn lại được.
Cơ thể cao ngất lười biếng xông tới, không khí lập tức trở nên lạnh lẻo, thậm chí còn mang theo lửa giận. Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng: "Mẹ đang làm cái gì vậy? Hả? Chẳng phải con đã nói với mẹ rồi, là do con không cẩn thận đụng trúng nên mới bị thương, Chẳng lẽ mẹ còn muốn quản tới việc con va chạm sao? Việc này cũng liên quan đến cô ấy sao?".
Mới vừa nghe tin bát quái ở tầng dưới cùng nói là Mộ Lan Khê, nhân viên bộ phận phát triển bị gọi lên phòng đổng sự trưởng, trong lòng Kiều Khải Dương đột nhiên co rút! Giống như bảo bối mình đang cất giấu, đột nhiên không thấy đâu nữa.
Anh điên cuồng chạy lên.
Mắt nhìn Lan Khê chằm chằm, ánh mắt trằn trọc, đưa tay ôm lấy cô: "Đước rồi, chúng ta đi. . . . . ."
Sắc mặt của người phụ nữ cao quý đột nhiên trầm xuống, xanh mét nhưng vẫn rất nghiêm túc.
"Khải Dương con đang làm cái gì vậy? Mẹ chỉ tìm cô ấy hỏi chút việc, con làm . . . . . ."
"Mẹ cần gì phải làm vậy?" Kiều Khải Dương cười lạnh, đối diện với bà, sờ sờ lỗ mũi, "Vết thương của con cũng lành rồi, chớ có làm quá, việc này xem như xong . . . . . ."
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại giống như đang uy hiếp, bắt cô phải tiến lên thêm một bước, kéo Lan Khê vào trong lòng, rồi hiên ngang ôm cô đi ra ngoài.
"Con. . . . . ." Người phụ nữ cao quý giận đến run người, gương mặt thanh lịch cũng trở nên vặn vẹo.
". . . . . ." Lan Khê hoảng sợ, cô muốn xoay tay lại cũng là phí công, người đàn ông này quá mạnh, kéo cô qua trước mặt mình rồi đặt tay lên vai cô, cứ thế mà kéo cô ra ngoài, Lan Khê mờ mờ ảo ảo cảm thấy cổ tay mình đau.
Cau mày lên, cô lạnh lùng ngoái đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông này, trong lòng cũng hiểu ra một sự thật.
Sức lực của nam nữ quả nhiên cách xa nhau, lúc trước cô động thủ với anh ta nhiều lần như vậy, không phải anh ta đánh không lại cô, mà là anh ta không muốn ra tay mà thôi, nếu cứng đối cứng, anh ta chắc chắn sẽ không thua.
"Tại sao anh lại làm như vậy hả? Cái gì cũng kéo tôi vào? Ngay cả làm trái ý với cấp trên anh cũng kéo tôi vào —— Bà ấy là mẹ anh cho nên chắc chắn sẽ không so đo với anh, còn tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé thôi anh có biết hay không?" Lan Khê không nhịn được ngước mắt nói.
Kiều Khải Dương lạnh lùng đưa mắt nhìn cô mấy giây, cười nhạo một tiếng.
—— Bà ấy đã sớm biết là cô đá con trai bà ấy chảy máu phải vào bệnh viện, cô cho rằng còn có thể cầu xin?
Nụ cười lười biếng tản ra, rồi dần dần mất đi, Anh dặn dò: "Sau này bà ấy có gọi em lên thì em cứ nói là nói không rãnh, nghe chưa?"
Lan Khê mặc kệ, nhẹ nhàng xoa xoa tay, tự nhận là mình xui xẻo, cô muốn đi xuống lầu.
Ánh mắt của Kiều Khải Dương trở nên lạnh lùng, tay đột ngột để lên trên lan can cản cô, gương mặt anh tuấn trở nên nghiêm túc, vẻ mặt nguy hiểm như thú rình mồi, vây cô vào giữa hai tay: "Chủ nhật này em co rãnh không?"
"Làm cái gì?" Lan Khê mất kiên nhẫn.
"Hẹn hò. Ăn cơm, đi dạo phố, hoặc là đi chỗ nào cũng được, cho em quyết định."
—— Nhưng mà cô có nói muốn hẹn hò với anh ta sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Lan Khê đầy vẻ sầu não, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi có việc phải về nhà, mà cho dù có rảnh tôi cũng không đi với ạn."
Kiều Khải Dương nheo mắt lại: "Tại sao?"
"Vậy tại sao anh lại muốn hẹn hò với tôi?"
Dừng một chút, ánh mắt sắc bén của Kiều Khải Dương trở nên mê ly: "Em có người yêu sao?"
Lan Khê rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mẽt.
"Là học trưởng của em?"
"Không phải."
" Đương nhiên anh biết là không phải!" Kiều Khải Dương nhếch miệng, cười thỏa mãn, "Anh đã sớm biết em sẽ không thích người đàn ông như vậy. . . . . ." Hai cánh tay siết chặt, ôm cô sát hơn, giống như đang ôm bảo bối của mình vậy, "Haizz Mộ Lan Khê, em nói cho anh biết đi, người đàn ông đưa em về hồi tối hôm qua là ai vậy? Hử?"
Mắt Lan Khê