Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 142: Đến cả tự ái cũng không cần




"Chẳng lẽ là do tôi lừa em quá lâu, cho nên em liền tin tưởng rằng —— tôi thích em, hả?"

Ngữ điệu của Mộ Yến Thần êm ái, lộ rõ sự hài hước, khóe miệng nở lên một nụ cười đều mang một tia máu tanh, sau một hồi lâu anh mới gật đầu một cái, tiếp tục nhẹ giọng nói: " Đã tới bước này rồi, tôi cũng không ngại nói cho em biết—— trước kia em chưa trưởng thành, hiện tại thì cũng có thể xem như đã trưởng thành, tôi dạy cho em bài học đầu tiên, thành người giữa, xem như vui đùa một chút, không còn hứng thú nữa thì nên cút đi, nếu không thật sự rất nhục, như vậy thật khó coi."

"—— Huống chi, Mộ Lan Khê em có bao nhiêu lượng chứ, trừ thân thể ra, em cảm thấy em có điểm nào, để cho tôi thích sao?"

Bầu không khí âm u làm cho người ta lạnh thấu xương, lạnh đến mức phải run rẫy. Ánh mắt Lan Khê khẽ run nhìn anh chằm chằm, cảm thấy mình giống như bị xét đánh trúng, tim đau đớn vô cùng,dây thần kinh nhanh chóng bị đè ép, đầu ngón tay của cô tái nhợt kịch liệt run rẩy , vô cùng choáng váng, đầu ngón tay của cô co rúc bấm chặt vào lòng bàn tay, mới có thể làm cho chính mình không bị ngất xỉu.

Nước mắt nóng bỏng nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, đầu óc cô ong ong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch rất dọa người.

"Em không tin. . . . . ." cánh môi của Lan Khê không còn chút máu nào nhẹ giọng nói mấy chữ, run rẩy, khẽ khàn khàn, mắt đầy hơi nước nhìn anh chằm chằm, điên cuồng nói một loại chữ không rõ ràng, "Em không tin anh lạii nói như vậy. . . . . . Anh từng nói với em, anhi yêu em."

Anh yêu em.

Anh đã nói như vậy , không dưới một lần.

Kim chỉ giây tí tách vang lên từng tiếng, Mộ Yến Thần nheo mắt lại nhìn cô một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười đầy tà mị, cười cười, thoạt nhìn bộ dạng của cô, căn bản là không biết nói gì.

Cánh tay dài ưu nhã để xuống, gác một chân lên, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ấy đứng lên, anh thờ ơ nói với cô một câu "Được rồi, đi ngủ sớm đi" , nói xong cũng xoay người đi lên lầu, khóe miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng kia nụ cười, lại giống như đang giễu cợt.

Đau đớn nhanh chóng kéo tới, lúc anh xoay người đi, cũng là lúc một con dao nhọn đam vào tim cô! !

Hai mắt Lan Khê đẫm lệ, không để ý đến vết thương trên người, bò dậy níu lấy hai ống tay áo của anh thật chặt! Gần như tuyệt vọng , mang theo tiếng khóc nức nở run giọng kêu lên: "Anh. . . . . ."

Lôi kéo ngăn cản anh đi về phía trước, Ánh mắt lạnh của Mộ Yến Thần chợt sáng lên, dừng bước lại, nhìn cô, ý bảo cô nói chuyện.

Lan suối siết lấy quần áo của anh thật chặt, suýt nữa bị ánh mắt ấy làm cho đau đớn. Nghẹn ngào thở gấp.

Cô không thở nổi, không ngừng nắm chặt cầu xin anh, nước mắt rơi xuống lưng ghế sofa.

Cô rất muốn nói.

Anh, em rất sợ. em rất khổ sở.

Trong cái kho hàng âm u ẩm ướt đó, cô rất nhớ anh, luôn nghĩ tới anh, mới có thể chống chọi đến lúc này, cô lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác vì một người mà cố gắng để sống, đáng giá để cô kiên trì, đáng giá để cô tiếp tục.

—— Cho nên đừng lạnh lùng như vậy có được không?

—— Đừng cho cô thấy cái khoảnh khắc, long trời lở đất này, anh không phải là Mộ Yến Thần nữa rồi, không phải nữa rồi.

Cắn chặt môi, lúc Lan Khê ngước mắt lên lần nữa thì cô đã bình tĩnh trở lại, hốc mắt đỏ đến đáng sợ, cánh môi cũng bị cô cắn chãy máu, cô thở yếu ớt khàn giọng nói: "Không phải như thế. . . . . . Nếu như anh chỉ là vui đùa mà thôi, anh skhông tìm em . . . . . ."

Mộ Yến Thần anh không thiếu nữ nhân, không thiếu kích tình, anh không cần phải cố tình thống khổ như vậy , ở bên cạnh cô hao tổn nhiều như vậy.

Không khí yên tĩnh.

Lạnh như băng, cô siết thật chặt , sự kiên trì của cô sắp bị đóng băng mất rồi.

Mộ Yến Thần nghe thấy vậy, ánh mắt thâm thúy tỏa sáng.

Khóe miệng vẫn cười tà mị như cũ, có chút xem thường, ngón tay thon dài lạnh lùng nắm lấy cằm của cô, khắp người tỏa ra mị hoặc cúi đầu xuống lại gần mặt của cô hơn, giọng nói từ tính trầm thấp từ từ vang lên: "Em có biết cùng em gái ruột của mình làm chuyện đó. . . . . . sẽ có cảm giác như thế nào không?"

Tim đau như cắt, cô run rẩy cắn nát môi của mình.

"Rất kích thích." Anh lạnh lùng kết luận, ngón tay để trên cằm của cô nhẹ nhàng vuốt ve, khí lạnh tỏa ra giống như địa ngục, tiếp tục nói thật nhỏ, "Nhất là mỗi lần em bị tôi mê hoặc, nhưng lý trí lại luôn nhắc nhở không nên làm như vậy, ở trong lòng tôi giãy dụa. . . . . . Tôi sẽ đặc biệt kích động. Loại cảm giác này, nữ nhân khác không thể cho tôi được."

Hàm răng cắn sâu hơn, máu tanh tràn ra, cô không ngừng run rẩy.

"Chuyện này vốn không thể lâu dài, lúc cần thu tay thì nên thu tay lại, nếu không em xem ——" Ngón tay lạnh đi xuống, nhẹ nhàn nắm lấy cái cổ trắng nõn của cô, nâng lên, Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn cô, ưu nhã khuyên giải, "Ba em cũng bị tức chết rồi, mặc dù ông ấy có chết hay không đối với tôi cũng không có gì ảnh hưởng gì, nhưng vì chơi đàu với nữ nhân mà làm mất mạng người, thật không đáng. Không bằng, đừng nên náo loạn nữa ? Em gái. . . . . ."

Đây là lần đâu tiên anh gọi cô như vậy, mập mờ mà thân mật, lạnh lùng nói nhỏ.

"Em cứ coi như, tôi là cầm thú, như thế nào?"

—— Em cứ coi như, tôi là cầm thú, như thế nào?

Lan Khê không ngừng run rẩy, tay không ngừng nắm chặt tay áo của anh, cô bị buộc ngước mặt lên lúc này mặt của cô không còn chút máu nào, tràn đầy khiếp sợ hai mắt hoảng hốt mở to, bị ép đến cực hạn, cô nghe rất rõ ràng —— trong đầu cô không ngừng vang lên tiếng sụp đỗ.

". . . . . . Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho tôi biết?" Cô khàn giọng hỏi.

Ngực trái không ngừng đau đớn, cả trái tim kịch liệt rung động, như sắp xé nát lồng ngực để nhảy ra, cô không chịu nổi.

"Mộ Yến Thần. . . . . . Tại sao anh lại cố tình chờ tới lúc tôi yêu anh, anh mới nói cho tôi biết những việc này! ! !" Giọng nói bén nhọn, giống như chim Hoàng Oanh gáy máu từ trong miệng cô phát ra, Lan Khê hung hăng đẩy anh ra, tròng mắt đỏ ngầu cùng nước mắt không ngừng rơi xuống, "Cho tới bây giờ tôi đều không nợ gì anh, tôi không có cách nào ngừng yêu anh! ! Tại sao anh không gạt tôi cả đời đi! ! Tại sao bây giờ anh lại đâm tôi một nhát! ! !"

Cô không ngừng hướng về phía anh mà gào thét, tóc cũng mém chút bị giật đứt, Khóc đến mức khô cạn nước mắt!

Đau.

Cô đau đến chết. . . . . . Cô đau đến mức sắp chết rồi, ai có thể tới cứu cô không? ! !

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần thoáng chốc trắng nhợt, ánh mắt hoảng hốt, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục. Nhìn lướt qua con dao để trên khay trà ở phía sau cô, cười lạnh, kiềm chặt hai tay của cô, gương mặt tuấn tú mà mị hoặc tiến đến gần, khàn giọng nói: "Có thể nghe được em gái ruột nói yêu mình, Lan Khê,em làm cho tôi cảm thấy mình như đã đạt được thành tựu lớn vậy. . . . . . Bằng không em có thể cho tôi một nhát, có lẽ em sẽ thoải mái hơn một chút?"

Anh cho cô một lời đề nghị rất hợp lí.

Cả người Lan Khê như sắp hỏng mất, nước mắt nhanh chóng bao phủ lấy cô, cả người cô không ngừng run rẩy. Nhưng cô nhớ, cô nhớ rõ mình đã từng dùng nĩa hung hăng đâm vào người anh, làm cho tim cô như muốn nổ tung ra. . . . . . Tôn nghiêm của cô hoàn toàn bị đánh sụp, nhưng bây giờ ngay cả tự ái cô cũng không muốn nữa.

"Mộ Yến Thần. . . . . ."Hai mắt lan Khê đẫm lệ, không ngừng rơi xuống , hai cánh tay run rẩy quấn chặt cổ của anh, mang theo giọng nói nghẹn ngào nức nở, "Em thích anh. . . . . . Em thật sự vô cùng thích anh, anh đừng không quan tâm em. . . . . ."

Đừng lạnh lùng với em như vậy.

Đừng bỏ mặc em.

Thân thể mềm mại dán lên , mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, vết thương bị rách ra, cô lại không hề phát hiện.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng dừng một chút, đặt bàn tay đặt lên lưng của cô, ôm lấy cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Không bỏ được tôi, Thật không?"

Khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh nhạt, gật đầu một cái, ngón tay thon dài của anh nới lỏng cà vạt của mình ra, cởi từng nút từng nút áo sơ mi, giọng nói trầm thấp như an ủi, giọng khàn khàn nói: Vậy thì cố gắng gượng một chút, chúng ta làm lần cuối cùng trước luc 1chia tay vậy?"

Nói xong ngón tay của anh từ trên cổ mình rời đi, tách cổ mình ra, ngón tay dài giữ chặt cổ của cô nhắm hai mắt hôni lên, rất triền miên, anh nếm được mùi vị máu tươi quen thuộc của cô, nước mắt chảy xuống miệng anh mân chát, cả người cô kịch liệt run rẩy, nước mắt bổ nhào xuống, dừng lại không được.

". . . . . ." Lan Khê nhắm mắt lại rơi lệ, cảm nhận sự đau đớn đến long trời lở đất ở trong lòng lan tràn, cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình đẩy anh ra, đẩy cái người đàn ông vô tình này ra.

Mộ Yến Thần lạnh lùng chế trụ cổ tay của cô, cười lạnh: "Thế nào? Không phải rấ thích sao? Thích thì chìu."

Nói xong anh cũng đổi lại góc độ cắn lấy môi dưới của cô, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ra, Lan Khê kịch liệt run lên, không chịu nổi được nữa.

Đau đớn không ngừng thét lên trong cổ hông cô, không phát ra được, nước mắt rơi xuống mưa tầm tả ,dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hung hăng đẩy anh ra , cã người liền ngã xuống ghế sofa! Mộ yến thần hoảng hốt, chỉ nghe thấy "Rầm!" một tiếng, cô ngã xuống trúng khay trà thủy tinh ở trên bàn, cô kêu đau một tiếng, Lan khê khó khăn chống đỡ bằng hai cánh tay, trên trán bị rách một khúc, máu tươi rỉ ra.

trong lòng Mộ Yến Thần chấn động!

Ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, muốn lại gần xem cô như thế nào,thì thấy cô từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn anh một cái, xoay người hướng cửa chính đi tới, đến cuối cùng cơ hồ là chạy, cô kéo cánh cửa nặng nề màu trắng ra, chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng vải, chân không chạy ra ngoài.