Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 491: Bất ngờ ở buổi lễ trao giải (1)




Lần đầu tiên Lý Tình Thâm chịu kìm nén, đi giải thích cho người ta, anh ngưng mắt nhìn mặt cô gái, giọng điệu nhu hòa: "Mạt Mạt, nếu Trần Uyển Như tồn tại ở Làng Giải Trí, dù ở mười năm, em cũng không lấy được chỗ ngồi danh ca Nhất Tỷ."

"Dĩ nhiên, mặc dù Trần Uyển Như không có xảy ra chuyện này, như vậy còn có một Giản Thần Hi, em cũng tương tự không lấy được chỗ ngồi danh ca Nhất Tỷ, cho nên, vận số lần ngày đối với em mà nói là vô cùng quan trọng, em phải nắm chặt được, sau đó đổi lấy thời gian một năm vững chắc, tin tưởng tôi, đến lúc đó, em tuyệt đối sẽ là minh tinh danh ca chói mắt không ai bằng, mà giấc mộng của em cũng sẽ được thực hiện."

Lý Tình Thâm nói những thứ này, Lăng Mạt Mạt hiểu toàn bộ, nhưng cô không có cách nào trơ mắt chứng kiến kết quả của Trần Uyển Như như vậy, mà còn có thể yên tâm thoải mái thắng không dùng võ đi cầm chiếc cúp.

Người đời luôn thấy Trần Uyển Như rêu rao kiêu ngạo, hiện nay thanh danh cô ấy rơi vào kết quả tiếng xấu như thế, ai còn can thiệp tới áp lực và thê thảm đó?

Cô biết cảm giác phong quang rơi vào trong bóng tối, cho nên, cô thật lòng khát vọng có thể che đậy giấu kín gièm pha cho Trần Uyển, sau đó chờ mọi chuyện thối lui, Trần Uyển Như vẫn là Trần Uyển Như.

Mặc dù Trần Uyển Như đè thêm cô mười năm, hai mươi năm, cục diện của cô cũng đều tốt hơn hiện tại.

Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái: "Em không làm được."

Nét mặt Lý Tình Thâm có chút trở nên không vui, Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, vươn tay, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo Lý Tình Thâm, âm điệu mềm nhũn mở miệng: "Thầy, anh nói những thứ này em đều biết, cũng hiểu, em cũng biết rõ anh vì tốt cho em, nhưng mà, em vẫn không làm được"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt chất đầy nụ cười lấy lòng: "Thầy, em muốn dựa vào cố gắng của mình đạt tới chỗ ngồi Nhất Tỷ, cho nên, anh hãy giúp Trần Uyển Như chút thôi"

Giọng Lăng Mạt Mạt đến cuối cùng, dẫn theo một chút ý làm nũng và ngây thơ.

Đã rất lâu rồi Lăng Mạt Mạt không có khả ái làm nững với Lý Tình Thâm như vậy nữa, Lý Tình Thâm nhìn cô gái khả ái như vậy, đáy lòng hơi run rẩy, ánh mắt mềm nhũn rất nhiều, giọng nói cũng mềm xuống: "Đừng ngây thơ như vậy."

Lăng Mạt Mạt cong cong môi, "Thầy, cái này người ta không gọi ngây thơ, gọi là thiện lương, thầy đồng ý đi, anh đồng ý đồng ý đi"

"Không được làm nũng!" Lý Tình Thâm rút tay áo của mình từ tay của Lăng Mạt Mạt ra, lui về phía sau môt bước, con ngươi vẫn bình tĩnh như cũ: "Mạt Mạt, có một số việc căn bản không phải em nghĩ đơn giản như vậy, nhất là trong cái vòng người này, càng không thể nào có người đơn giản."

Lý Tình Thâm dừng một chút, nhìn Lăng Mạt Mạt trầm mặc chốc lát, lại mở miệng: "Trần Uyển Như càng phải như vậy."

Chân tướng sự tình, có lẽ tất cả mọi người ES tin rằng thật sự là Giản Thần Hi hãm hại Trần Uyển Như, nhưng mà, chỉ có lúc anh biết những chuyện này, lòng dạ biết rõ.

Trần Uyển Như là một người như thế nào, chỉ cần cô ta muốn, sao Giản Thần Hi lại có thể động được được một phần của cô?

Chỉ là anh cũng không có nghĩ đến Trần Uyển Như biết cái nàycó thể hủy mình mà nhường chỗ ngồi cho Lăng Mạt Mạt.

Không phải là không có rung động, không phải là không có tin tưởng.

Cũng không phải là anh thật sự thờ ơ, chỉ có yêu qua một người, làm một người bỏ ra không giữ lại chút nào, mới có thể cực kỳ quý trọng người khác bỏ ra không giữ lại chút gì đối với mình

Cho nên, tương kế tựu kế, là phương thức duy nhất Lý Tình Thâm anh có thể hồi báo lại cho Trần Uyển Như.

Chỉ có như vậy, cô gái tên Trần Uyển Như, tự mình hy sinh mới đáng!